Khi nghe tôi than phiền về một người bạn thường có những quyết định làm cô ngày càng lún sâu vào tội lỗi và việc đó ảnh hưởng đến tôi ra sao, thì người bạn mà tôi thường cầu nguyện chung hàng tuần đã đặt tay lên tôi và nói rằng: “Hãy cầu nguyện cho hết thảy chúng ta.”
Tôi nhíu mày và hỏi: “Tất cả chúng ta ư?”
Cô đáp: “Đúng vậy. Có phải chính bạn vẫn luôn nói rằng Chúa Jêsus là Đấng đặt ra tiêu chuẩn của sự thánh khiết, thế nên chúng ta không nên so sánh những tội lỗi của mình với người khác sao?”
Tôi nói: “Tôi cảm thấy tổn thương một chút, nhưng bạn nói đúng. Thái độ xét đoán và lòng kiêu ngạo thuộc linh của tôi cũng chẳng tốt hơn gì so với những tội lỗi mà cô ấy đã phạm.”
Và việc nói về người bạn của mình như vậy, đó là chúng ta đang nói xấu. Vì thế—”Tôi đã gật đầu và nói: “Chúng ta đang phạm tội. Xin cầu nguyện cho chúng tôi.”
Trong Lu-ca chương thứ 18, Chúa Jêsus đã kể ẩn dụ về hai người lên đền thờ để cầu nguyện theo hai cách hoàn toàn khác nhau (c.9–14). Cũng giống như người Pha-ri-si, chúng ta có thể bị mắc bẫy trong sự so sánh với người khác. Chúng ta có thể tự hào về bản thân (c.11-12) và sống như thể mình có quyền đoán xét và có trách nhiệm hay quyền lực để thay đổi người khác.
Nhưng khi chúng ta xem tấm gương của Chúa Jêsus về đời sống thánh khiết và lòng nhân từ của Ngài, thì cũng giống như người thu thuế kia, chúng ta sẽ ao ước được Ngài thương xót nhiều hơn (c.13). Khi chúng ta kinh nghiệm được tình yêu thương và sự tha thứ của Chúa cách cá nhân, chúng ta sẽ hoàn toàn được thay đổi và được giúp sức để nhận và bày tỏ lòng thương xót, chớ không phải lên án người khác.
Chú Giải
Hai nhân vật trong ẩn dụ hôm nay có những điểm tương đồng và khác biệt. Sự tương đồng rất dễ thấy là cả người Pha-ri-si và người thu thuế đều lên đền thờ để cầu nguyện. Họ đều có ý ra mắt Chúa, tương giao và hiệp thông với Ngài. Sự nhận thức của mỗi người bị ảnh hưởng bởi nghề nghiệp hoặc địa vị xã hội của họ. Người Pha-ri-si là người giữ luật lệ nghiêm khắc và theo luật pháp thì họ có vẻ công chính. Người thu thuế nổi tiếng là bóc lột dân chúng và thu thuế nhiều hơn luật định.
Sự khác biệt giữa họ là người Pha-ri-si nhận định về chính mình bằng cách so sánh với người thu thuế, nhưng người thu thuế nhận định về chính mình bằng cách so sánh với Đức Chúa Trời. Trong khi người Pha-ri-si tạ ơn Chúa vì không giống người thu thuế và đánh giá địa vị của mình qua sự so sánh, thì người thu thuế không cầu xin được giống người Pha-ri-si hơn. Ông chỉ cúi xuống và cầu xin sự thương xót.