Khi chồng tôi thổi harmonica trong ban thờ phượng của hội thánh, tôi chú ý thấy đôi lúc anh nhắm mắt khi thổi một bài hát. Anh nói điều này giúp anh tránh bị xao lãng để có thể thổi tốt nhất—chỉ tập trung vào harmonica, âm nhạc và anh—tất cả đều ngợi khen Chúa.
Một số người thắc mắc liệu chúng ta có phải nhắm mắt khi cầu nguyện không. Vì chúng ta có thể cầu nguyện bất cứ lúc nào và bất cứ đâu, nên có thể sẽ rất khó để luôn nhắm mắt—nhất là nếu chúng ta đang đi dạo, nhổ cỏ hoặc lái xe!
Cũng không có quy định về tư thế khi chúng ta trò chuyện với Chúa. Khi Vua Sa-lô-môn cầu nguyện cung hiến đền thờ đã xây, ông quỳ xuống và “giơ tay lên trời” (II Sử. 6:13-14). Những tư thế cầu nguyện như quỳ (Êph. 3:14), đứng (Lu. 18:10-13) và thậm chí sấp mặt xuống đất (Mat. 26:39) đều được đề cập trong Kinh Thánh.
Dù chúng ta quỳ hay đứng trước mặt Chúa, dù chúng ta đưa tay lên trời hay nhắm mắt để có thể tập trung vào Chúa hơn—thì điều quan trọng không phải là tư thế mà là tấm lòng. Mọi việc chúng ta làm đều “ra [từ lòng chúng ta]” (Châm. 4:23). Khi cầu nguyện, nguyện lòng chúng ta luôn hạ mình xuống trong sự tôn thờ, biết ơn và khiêm cung trước Chúa yêu thương, vì chúng ta biết rằng mắt Ngài “đoái xem và tai Ngài lắng nghe lời cầu nguyện” của dân Ngài (II Sử. 6:40).
Chú Giải
Việc cung hiến đền thờ không chỉ đơn thuần là một nghi lễ, nhưng còn là một sự ca ngợi. Chúa đã giữ lời hứa của Ngài đối với Đa-vít về việc xây dựng đền thờ, nhưng đó cũng là một bằng chứng xác thực về sự ổn định và bền vững của Y-sơ-ra-ên. Đền thờ không chỉ là nơi người Y-sơ-ra-ên ra mắt Chúa; nhưng đó là nơi Chúa ngự giữa dân của Ngài. Đây mới là điều thật sự đáng vui mừng! Vì vậy chẳng có gì lạ khi vua Sa-lô-môn quỳ xuống và giơ tay lên hướng về Chúa để đáp lại những điều Ngài đã làm. Bởi lòng yêu thương đời đời của Chúa, vua Sa-lô-môn chỉ có thể đáp lại bằng cách quỳ xuống thờ phượng và cầu nguyện.
Bạn đã đáp ứng thế nào trước sự thành tín của Chúa? Sao chúng ta không dành ra thời gian ngay bây giờ để hạ mình xuống và thờ phượng Ngài?