Bố tôi từng thú nhận với tôi rằng: “Khi con lớn lên thì bố đã vắng nhà rất nhiều.”

Tôi không nhớ điều đó. Ngoài công việc toàn thời gian, bố thường vắng nhà vài buổi tối để tập hát cho ca đoàn ở nhà thờ và thỉnh thoảng bố đi xa một hoặc hai tuần với nhóm tứ tấu nam. Nhưng hầu hết các sự kiện quan trọng (và nhiều sự kiện nhỏ) trong đời tôi—bố đều có mặt.

Chẳng hạn, lúc 8 tuổi, tôi có một vai diễn nhỏ trong một vở kịch buổi chiều ở trường. Tất cả các bà mẹ đã đến tham dự, nhưng chỉ có một ông bố—là bố tôi. Trong nhiều cách nhỏ bé, bố luôn cho chị em tôi biết rằng chúng tôi quan trọng với ông và ông yêu thương chúng tôi. Và khi nhìn bố dịu dàng săn sóc mẹ tôi trong những năm cuối đời của bà, chúng tôi đã hiểu rõ tình yêu không vị kỷ là gì. Bố không hoàn hảo, nhưng luôn là một người bố giúp tôi hiểu hơn về Cha trên trời của mình. Và đó là điều mà một người bố Cơ Đốc nên làm.

Đôi khi, những người bố khiến con cái thất vọng hay làm chúng tổn thương. Nhưng Cha chúng ta trên trời “đầy lòng thương xót, hay làm ơn, chậm nóng giận và đầy lòng nhân từ” (Thi. 103:8). Khi một người bố yêu mến Chúa sửa phạt, an ủi, hướng dẫn và chu cấp cho các nhu cầu của con mình, thì người bố đó đang bày tỏ cho con cái họ về Cha toàn hảo của chúng ta trên trời.