“Twinkle, Twinkle, Little Star” (Những Vì Sao Nhỏ Lấp Lánh) là bài hát ru tiếng Anh. Lời bài hát bắt nguồn từ một bài thơ của Jane Taylor, nói đến vẻ đẹp kỳ diệu của cõi vũ trụ mà Chúa tạo dựng, là nơi mà các vì sao được treo “tít tắp cao vời vợt trên địa cầu này.” Trong những khổ thơ sau, vốn ít được biết đến, các vì sao đó được mô tả như tấm bảng chỉ đường: “Như những tia sáng lấp lánh soi rọi bước chân người lữ khách trong đêm tối.”
Trong thư Phi-líp, Phao-lô thúc giục các tín hữu Phi-líp nuôi dưỡng nếp sống thánh sạch, không chỗ trách được để họ “chiếu sáng… như những vì sao trên thế gian” (BDM) trong lúc chia sẻ tin mừng của Phúc Âm cho mọi người xung quanh (2:15–16). Chúng ta tự hỏi làm cách nào mình có thể chiếu rạng như những vì sao. Chúng ta thường cảm thấy mình kém thiếu và cố gắng nghĩ liệu “ánh sáng” của mình có đủ sáng để tạo nên khác biệt không. Nhưng các vì sao không cố gắng để làm vì sao. Chúng vốn dĩ đã là sao. Ánh sáng thay đổi thế giới chúng ta. Ánh sáng thay đổi chúng ta. Đức Chúa Trời ban ánh sáng tự nhiên cho thế giới chúng ta (Sáng. 1:3); và thông qua Chúa Jêsus, Ngài ban ánh sáng thuộc linh cho cuộc đời chúng ta (Giăng 1:1–4).
Là những người có ánh sáng của Đức Chúa Trời, chúng ta cần chiếu rạng để những người xung quanh thấy ánh sáng và được thu hút đến với nguồn sáng. Như các vì sao lấp lánh trên bầu trời mà chẳng cần nỗ lực gì, ánh sáng của chúng ta cũng tạo nên khác biệt vì bản chất của nó là sự sáng! Khi cứ chiếu sáng, chúng ta vâng theo chỉ dẫn của Phao-lô “giữ vững lời hằng sống” trong một thế giới chìm ngập trong tăm tối, và chúng ta thu hút người khác đến với nguồn hy vọng là Chúa Jêsus.
Chú Giải
“Hãy làm mọi việc không một tiếng cằn nhằn hay lưỡng lự” (Phil. 2:14), lời của sứ đồ Phao-lô nhắc chúng ta nhớ đến dân Y-sơ-ra-ên trong giai đoạn ra khỏi Ai Cập. Ngay sau khi dân sự kinh nghiệm sự giải cứu kỳ diệu của Chúa để đem họ ra khỏi chốn nô lệ, họ đã “oán trách Môi-se và A-rôn” (Xuất. 16: 2). Thậm chí họ còn nói: “Ước gì chúng tôi chết bởi tay Đức Giê-hô-va trong đất Ai Cập!” (c.3). Chúa không vui lòng vì sự lằm bằm của họ. Trong thư của sứ đồ Phao-lô gửi cho người Cô-rinh-tô, ông ám chỉ đến thế hệ dân Y-sơ-ra-ên đó: “Đừng cằn nhằn như một số người trong họ, để phải chết bởi thiên sứ hủy diệt” (I Côr. 10:10).
Tất cả chúng ta đều dễ phàn nàn; đó là đặc điểm của thế gian này. Vì vậy, chúng ta sẽ trở nên khác biệt khi làm mọi việc “không một tiếng cằn nhằn hay lưỡng lự” (Phil. 2:14). Khi sống trong sự vâng lời và biết ơn Chúa, chúng ta sẽ chiếu rạng “như ánh sáng trong thế gian” (c.15). Sự phục vụ thầm lặng và khiêm nhường sẽ tương phản với thế gian bất mãn xung quanh chúng ta. Khi sống trong sự hoà thuận và biết ơn, chúng ta sẽ bày tỏ sự khác biệt với nền văn hóa xung quanh.
Mọi người muốn tránh xa vì chúng ta luôn phàn nàn, hay họ được kéo đến Đấng Christ bởi vì họ cảm nhận được Thánh Linh Ngài đang hành động trong chúng ta để ban cho chúng ta tấm lòng biết ơn?