Khi tôi xếp hàng để lên máy bay thì có ai đó vỗ vào vai tôi. Tôi quay lại và nhận được lời chào ấm áp. “Elisa! Cậu nhớ tôi không? Joan đây!” Đầu óc tôi lướt qua những cái tên “Joan” mà tôi từng biết, nhưng tôi không nhớ ra cô ấy. Có phải cô ấy là người hàng xóm trước đây? Hay đồng nghiệp cũ? Ôi không… Tôi không biết.

Thấy tôi cố để nhớ, Joan đáp: “Elisa, chúng ta biết nhau ở trường trung học.” Ký ức chợt lóe lên: Những trận bóng đá tối thứ Sáu, chúng tôi ngồi trên khán đài cổ vũ. Khi nhớ rõ bối cảnh gặp nhau, tôi đã nhận ra Joan.

Sau khi Chúa Jêsus chịu chết, Ma-ri Ma-đơ-len đến ngôi mộ lúc sáng sớm thì phát hiện hòn đá lấp cửa mộ đã bị lăn đi và thi thể Ngài đã biến mất (Gi. 20:1-2). Bà chạy đi tìm Phi-e-rơ và Giăng, rồi họ cùng quay trở lại và nhìn thấy ngôi mộ trống (c.3-10). Nhưng Ma-ri ở bên ngoài mà khóc (c.11). Khi Chúa Jêsus hiện ra ở đó, “bà không biết đó là Đức Chúa Jêsus” (c.14), mà nghĩ là người làm vườn (c.15).

Làm sao bà lại không nhận ra Chúa Jêsus? Có phải thân thể phục sinh của Ngài thay đổi quá nhiều đến nỗi khó nhận ra Ngài? Có phải nỗi đau buồn đã làm mù mắt bà? Hay có lẽ Chúa Jêsus đã hiện ra trong bối cảnh bất ngờ, Ngài đang sống động và đứng trong vườn thay vì nằm chết trong mộ, đến nỗi bà không nhận ra Ngài?

Chúng ta có thể không nhận ra Chúa Jêsus khi Ngài hiện diện trong cuộc sống mình thế nào – trong lời cầu nguyện, lúc đọc Kinh Thánh, hay chỉ đơn giản là thì thầm trong lòng chúng ta?