Sự qua đời đột ngột của Bobby khiến tôi nhận ra thực tế ảm đạm của cái chết và sự ngắn ngủi của cuộc đời. Người bạn thời thơ ấu của tôi đã bị thiệt mạng khi chỉ mới hai mươi bốn tuổi, trong một tai nạn thảm khốc trên đường băng trơn. Lớn lên trong một gia đình có nhiều bất ổn, gần đây cô dường như có những tiến triển tốt. Cô chỉ mới tiếp nhận Chúa Jêsus, nhưng sao cuộc đời của cô ấy lại kết thúc sớm như vậy?
Đôi khi cuộc sống dường như quá ngắn ngủi và đầy phiền muộn. Trong Thi Thiên 39, tác giả Đa-vít than khóc vì sự đau khổ của chính mình và kêu lên: “Lạy Đức Giê-hô-va, xin cho con biết sự cuối cùng của đời con; và số các ngày con là thế nào; Xin cho con biết đời mình mỏng manh dường bao! Kìa Chúa khiến tháng ngày của con dài bằng gang tay, và đời con là con số không trước mặt Chúa; Phải, mỗi người dù đứng vững cũng chỉ như hơi thở” (c.4–5). Cuộc đời thật chóng qua, ngay cả khi chúng ta sống được một thế kỷ, thì cuộc sống trên trần thế cũng thật ngắn ngủi trong khoảng thời gian vô tận.
Tuy nhiên, cùng với Đa-vít chúng ta có thể nói rằng: “Niềm hy vọng của con ở nơi Chúa” (c.7). Chúng ta hãy tin rằng cuộc sống của mình thực sự có ý nghĩa. Dù thân thể chúng ta dần suy tàn, nhưng là những người tin Chúa, chúng ta tin rằng “con người bên trong ngày càng đổi mới hơn” – và một ngày nào đó chúng ta sẽ được hưởng sự sống đời đời với Ngài (II Cô. 4:16-5:1). Chúng ta biết điều này bởi vì Đức Chúa Trời “đã ban Thánh Linh làm bảo chứng cho chúng ta”! (5:5).
Chú Giải
Thi Thiên 38 kết thúc bằng lời cầu xin cứu giúp và Thi Thiên 39 kết thúc bằng lời cầu xin Chúa dung thứ. Lời thơ trong hai bài ca này cho thấy rằng Đa-vít đang bối rối. Ông không biết rằng Chúa không hề đánh đập ông (39:10). Ông đang thành thật với cảm xúc của mình bằng cách thú nhận lòng mình trước Cha Thiên Thượng, Đấng đang dạy dỗ ông để tin cậy Ngài trong những hoàn cảnh mà ông không hiểu.