Khi cậu thiếu niên tên Aldi đang làm việc một mình trên chiếc bè đánh cá neo ngoài khơi Đảo Sulawesi của Indonesia cách bờ khoảng 125km, một cơn gió mạnh nổi lên, giật tung chiếc bè khỏi neo và đẩy nó ra biển. Trong bốn mươi chín ngày, Aldi lênh đênh trên đại dương. Mỗi lần thấy tàu đi ngang, cậu thiếu niên lại bật đèn để thu hút sự chú ý của các thủy thủ, nhưng chỉ nhận lại nỗi thất vọng. Đã có khoảng mười chiếc tàu lướt qua cậu bé gầy gò trước khi cậu được giải cứu.
Chúa Jêsus đã kể cho một “luật gia” nghe câu chuyện ngụ ngôn về người cần được giải cứu. Hai người đàn ông – thầy tế lễ và người Lê-vi – nhìn thấy một người bị thương khi họ đang đi trên đường. Nhưng thay vì giúp đỡ người đàn ông tội nghiệp, cả hai đều “tránh qua bên kia đường” (c.31-32). Chúng ta không biết lý do họ làm như vậy. Cả hai đều là những người lãnh đạo tôn giáo và biết rõ luật pháp của Đức Chúa Trời là yêu người lân cận như mình (Lê. 19:17–18). Có thể họ nghĩ điều này quá nguy hiểm. Hoặc có lẽ họ không muốn vi phạm luật Do Thái về việc chạm vào người chết, khiến mình bị ô uế và không thể phục vụ trong đền thờ. Ngược lại, một người Sa-ma-ri bị người Do Thái khinh thường lại hành động cách cao thượng. Ông nhìn thấy người đàn ông cần được giúp đỡ và đã hết lòng chăm sóc.
Chúa Jêsus đã tóm tắt sự dạy dỗ của Ngài bằng mạng lệnh dành cho các môn đồ: “Hãy đi, làm theo như vậy” (Lu. 10:37). Xin Chúa cho chúng ta sẵn lòng chấp nhận rủi ro để giúp đỡ người khác trong tình yêu thương.
Chú Giải
Phần hỏi-đáp trong Lu-ca 10:25-37 được bắt đầu bởi một “luật gia” (c.25, 37). Trong một số bản dịch, cụm từ này được dịch là luật sư, xuất phát từ chữ nomikos (“liên quan đến các vấn đề pháp lý”) trong tiếng Hy Lạp. Trọng tâm là luật pháp Môi-se. Những luật gia cũng được biết đến là “thầy thông giáo” hoặc “thầy dạy luật”; họ nắm giữ những chức vụ cầm quyền (Mat. 23:2), và do đó được tôn trọng. Những học giả tôn giáo này, những nhà thần học vào thời đó, là những người bảo tồn, giải nghĩa và phân xử những vấn đề về luật pháp. Trong phần đầu sách Phúc Âm Lu-ca, khi Chúa Jêsus mười hai tuổi, Ngài đã lìa cha mẹ trong ba ngày. Sau đó, cha mẹ tìm thấy Ngài ở trong đền thờ, đang ngồi giữa những thầy thông giáo, trò chuyện với họ và khiến những chuyên gia này bối rối (Lu. 2:46). Về sau trong chức vụ của Chúa Jêsus, đây là nhóm người thường bị Ngài quở trách (11:45-54).