Theo âm thanh của giai điệu kỹ thuật số, cả sáu chúng tôi đều tập trung vào điệu nhảy. Một số người mang giày, một số khác chỉ đi chân trần. Vài giây sau, tất cả chúng tôi chạy xuống đường nhỏ đuổi theo chiếc xe bán kem. Đó là ngày ấm áp đầu tiên của mùa hè, và không có cách ăn mừng nào tốt hơn là một món ngọt và lạnh! Có những điều chúng tôi làm đơn giản vì niềm vui mà nó mang lại, không phải vì kỷ luật hay nghĩa vụ phải làm.
Hai ẩn dụ trong Ma-thi-ơ 13:44-46 nhấn mạnh việc bán tất cả mọi thứ để có được một thứ khác. Chúng ta có thể nghĩ rằng những câu chuyện này nói về sự hy sinh. Nhưng đó không phải là ý chính. Trên thực tế, câu chuyện đầu tiên cho thấy rằng “niềm vui” đã khiến người đó bán tất cả mọi thứ và mua lại cánh đồng. Niềm vui dẫn đến sự thay đổi, chứ không phải cảm giác tội lỗi hay bổn phận.
Chúa Jêsus không phải là một phần trong cuộc sống của chúng ta; nhưng Ngài là tất cả. Cả hai người đàn ông trong các câu chuyện đều “bán mọi thứ mình có” (c.44). Nhưng phần tuyệt nhất là đây: kết quả của việc bán mọi thứ là điều thực sự đạt được. Có thể chúng ta không đoán được điều đó. Phải chăng cuộc sống của Cơ Đốc nhân là vác thập tự giá mình? Đúng. Nhưng khi chúng ta chết, là sống; khi chúng ta mất mạng sống mình, là lúc tìm lại được. Khi “bán mọi thứ mình có”, chúng ta có được kho báu quý nhất: Chúa Jêsus! Niềm vui là lý do; đầu phục là cách đáp ứng.
Phần thưởng là được biết Chúa Jêsus, đó là kho báu.
Chú Giải
Tám ẩn dụ mà Chúa Jêsus dạy trong Ma-thi-ơ 13 được gọi chung là các ẩn dụ về “vương quốc thiên đàng” bởi vì hầu hết đều bắt đầu với cụm từ đặc trưng “vương quốc thiên đàng ví như” (c.24, 31, 33, 44, 45, 47, 52). Những ẩn dụ này cũng tiết lộ một lẽ thật sâu sắc liên quan đến “những mầu nhiệm (tiếng Hy Lạp là mystērion) của vương quốc thiên đàng” (13:11). Trong Tân Ước, từ mystērion hay huyền bí được sử dụng để biểu đạt những lẽ thật trong Kinh Thánh mà ngày nay chúng ta chỉ biết đến nhờ Đức Chúa Trời bởi ân điển của Ngài và với sự đến của Chúa Jêsus đã vui lòng bày tỏ cho chúng ta qua Đức Thánh Linh (Đa. 2:18; 27-28, 47; Rô. 16:25-26; Êph. 1:9; 3:3-6; Côl. 1:25-27; 2:2).