Tiếng chuông điện thoại reo và tôi nhanh chóng bắt máy. Người gọi đến là vị tín hữu lớn tuổi nhất trong hội thánh – người phụ nữ gần một trăm tuổi đầy nhiệt huyết và vô cùng chăm chỉ. Cụ bà đang thực hiện những chỉnh sửa cuối cùng cho quyển sách mới nhất của mình, bà hỏi tôi vài câu hỏi về viết lách để giúp bà hoàn tất. Tuy nhiên, như mọi khi, tôi nhanh chóng chuyển sang hỏi cụ bà về cuộc sống, công việc, tình yêu, gia đình. Nhiều bài học trong cả cuộc đời dài của cụ bà đều ánh lên sự khôn ngoan. Bà bảo tôi: “Từ từ thôi”. Và chúng tôi lại cùng cười về những lần mà bà quên nhắc tôi như vậy. Những câu chuyện tuyệt vời của bà đều được nêm thêm niềm vui thật.
Kinh Thánh dạy rằng sự khôn ngoan dẫn đến niềm vui. “Phước cho người nào tìm được sự khôn ngoan và nhận được sự thông sáng!” (Châm. 3:13). Chúng ta thấy con đường từ khôn ngoan đến niềm vui quả thật là một phẩm chất trong Kinh Thánh. “Vì sự khôn ngoan sẽ vào lòng con, tri thức sẽ làm linh hồn con vui thích” (Châm. 2:10). “Bởi Đức Chúa Trời ban sự khôn ngoan, tri thức và niềm vui cho người nào đẹp lòng Ngài” (Tđ. 2:26). “Các đường của sự khôn ngoan là đường vui thích” (Châm. 3:17).
Khi suy ngẫm về những vấn đề của cuộc sống, tác giả C. S. Lewis đã nói rằng “vui mừng là công việc quan trọng ở thiên đàng”. Tuy nhiên, con đường đến đó được trải bằng sự khôn ngoan. Cụ bà tín hữu trong hội thánh của tôi, người đã sống đến 107 tuổi, sẽ đồng ý với điều đó. Bà đã bước trên con đường đầy khôn ngoan và vui mừng để đến với Vua Thiên Đàng.
Chú Giải
Sách Châm Ngôn bắt đầu bằng câu: “Châm ngôn của Sa-lô-môn, con trai Đa-vít, vua Y-sơ-ra-ên” (Châm Ngôn 1:1). Sa-lô-môn được nhắc đến xuyên suốt trong Kinh Thánh là một người có sự khôn ngoan tuyệt vời. Chính Chúa Jêsus cũng nói về sự khôn ngoan của Sa-lô-môn (Ma-thi-ơ 13:42). Tuy nhiên, có hai điều cần hiểu rõ về sự khôn ngoan này. Đầu tiên, sự khôn ngoan của Sa-lô-môn không đến từ chính Sa-lô-môn, nhưng được Đức Chúa Trời ban cho để đáp lại lời cầu xin của vua (I Các Vua 3:5-13). Gia-cơ nhắc nhở chúng ta rằng sự khôn ngoan tương tự cũng sẵn ban cho tất cả chúng ta và Đức Chúa Trời sẽ ban sự khôn ngoan theo như chúng ta cầu xin (Gia-cơ 1:5). Thứ hai, sự khôn ngoan này có thể bị đánh mất – rõ ràng là Sa-lô-môn đã đánh mất. Cuộc đời khôn ngoan của ông trở nên tấm gương tột bậc về sự ngu dại khi ông xoay bỏ Đức Chúa Trời để thờ thần tượng (I Các Vua 11:4). Như Gia-cơ 3:13-18 nhắc nhở, sự khôn ngoan mà chúng ta lựa chọn để sống là nền tảng để chúng ta bước đi trong đức tin.