Chúng tôi rất lo lắng trong lần đầu tiên tôi đưa các con trai đi bộ leo núi Colorado Fourteener, ngọn núi có độ cao hơn 4.200m. Chúng có làm được không? Liệu các con có vượt qua được thử thách? Con trai út của tôi dừng lại trên đường mòn để nghỉ ngơi thêm. Cháu liên tục nói: “Bố, con không thể đi nữa”. Nhưng tôi tin rằng sự thử nghiệm này sẽ tốt cho các con và tôi muốn chúng tin tưởng tôi. Khi cách đỉnh khoảng hơn 1km, con trai tôi đã lấy lại sức và leo lên đỉnh trước chúng tôi, dù trước đó nghĩ rằng mình không thể đi thêm nữa. Cháu rất vui vì đã tin tưởng tôi, ngay cả khi đang lo sợ.
Tôi ngạc nhiên về sự tin tưởng mà Y-sác dành cho cha mình khi họ leo núi. Hơn thế nữa, tôi còn cảm phục trước đức tin của Áp-ra-ham nơi Chúa khi ông giơ dao lên trên con trai mình (Sáng. 22:10). Dù trong lòng bối rối và đau khổ, Áp-ra-ham vẫn vâng lời. Vì lòng thương xót, một thiên sứ đã ngăn ông lại. Sứ giả của Đức Chúa Trời bảo: “Đừng ra tay hại đứa trẻ” (c.12). Đức Chúa Trời không hề có ý định cho Y-sác chết.
Khi chúng ta thận trọng rút ra những điểm tương đồng từ câu chuyện đặc biệt này cho riêng mình, điều quan trọng cần lưu ý là dòng mở đầu: “Đức Chúa Trời thử nghiệm Áp-ra-ham” (c.1). Qua thử thách, Áp-ra-ham biết được rằng ông tin cậy Đức Chúa Trời đến mức nào. Ông khám phá ra tấm lòng yêu thương và sự chu cấp trọn vẹn của Chúa.
Trong những lúc bối rối, tăm tối và thử thách, chúng ta nhận biết những sự thật về bản thân và về Chúa. Và chúng ta có thể thấy rằng sự thử thách khiến đức tin của chúng ta nơi Chúa càng sâu sắc hơn.
Chú Giải
Sáng Thế Ký 22:1, 15-18 nói rõ rằng Đức Chúa Trời thử thách Áp-ra-ham để tra xét tấm lòng của ông. Mặc dù Đức Chúa Trời có thể thử nghiệm đức tin và sự vâng lời của chúng ta (Gia-cơ 1:2-4), nhưng Ngài không bao giờ cám dỗ chúng ta làm điều sai trật (c.13). Tác giả sách Hê-bơ-rơ đã ca ngợi đức tin sâu sắc của tộc trưởng Áp-ra-ham: “Ông tự nghĩ rằng Đức Chúa Trời có quyền khiến kẻ chết sống lại, nói theo nghĩa bóng, ông thật đã nhận lại con mình từ cõi chết” (Hê-bơ-rơ 11:19). Sứ đồ Gia-cơ nói rằng: “Chẳng phải Áp-ra-ham, tổ phụ chúng ta, đã được xưng công chính bởi hành động khi ông dâng con mình là Y-sác trên bàn thờ sao?… nhờ hành động mà đức tin trở nên trọn vẹn” (Gia-cơ 2:21-22).