Khi Hugh và DeeDee chấp nhận rằng đứa con duy nhất của họ đã qua đời, họ đã tranh chiến không biết phải gọi mình là gì sau đó. Không có một từ ngữ cụ thể nào để chỉ về người cha, người mẹ mất con. Vợ mất chồng gọi là góa chồng, chồng mất vợ gọi là góa vợ. Đứa trẻ mất cha mẹ gọi là trẻ mồ côi. Nhưng người cha, người mẹ mất con là một nỗi đau quá lớn không thể định nghĩa được.

Sảy thai. Đột tử ở trẻ sơ sinh. Tự tử. Bệnh tật. Tai nạn. Cái chết cướp đi đứa con khỏi thế giới này và đối với những bậc cha mẹ còn sống, họ cảm thấy như mất đi chính mình.

Nhưng Đức Chúa Trời hiểu được nỗi đau khổ tột cùng đó khi Con Độc Sanh của Ngài, là Chúa Jêsus, kêu lên với Ngài trong những hơi thở cuối cùng trên thập tự giá: “Lạy Cha, Con xin giao linh hồn lại trong tay Cha!” (Lu. 23:46). Đức Chúa Trời là Cha trước khi Chúa Jêsus giáng sinh trên đất và Ngài vẫn là Cha khi Chúa Jêsus trút hơi thở cuối cùng. Đức Chúa Trời vẫn tiếp tục là Cha khi thân thể bất động của Con Ngài được đặt trong phần mộ. Ngày nay, Đức Chúa Trời vẫn hằng sống, Ngài là Cha của Con phục sinh, Đấng đem đến cho mọi bậc cha mẹ niềm hy vọng rằng đứa trẻ có thể sống lại.

Bạn gọi Cha Thiên Thượng, Đấng hy sinh Con Ngài cho toàn cõi vũ trụ này, cho bạn và cho tôi, bằng tên gọi nào? Là Cha. Ngài vẫn là Cha. Khi không có từ nào trong từ điển đau buồn để miêu tả nỗi đau của sự mất mát, thì Đức Chúa Trời là Cha của chúng ta và Ngài gọi chúng ta là con cái Ngài (I Gi. 3:1).