Năm 2018, mười hai cậu bé người Thái Lan cùng với huấn luyện viên bóng đá đã leo xuống một hang động ngoằn ngoèo, dự định sẽ có buổi chiều khám phá thú vị. Nhưng vì mực nước dâng lên bất ngờ, họ buộc phải đi sâu hơn vào trong hang và phải mất hai tuần rưỡi thì những người cứu hộ mới có thể đưa họ ra ngoài. Các đội thợ lặn, bị cản trở bởi dòng nước cứ dâng lên, đã cố gắng giải cứu những cậu bé đang ngồi trên một thềm đá nhỏ với sáu chiếc đèn pin le lói. Họ đã trải qua rất nhiều giờ trong bóng tối, hy vọng bằng cách nào đó, ánh sáng và sự trợ giúp sẽ đến.
Tiên tri Ê-sai đã miêu tả một thế giới bị bóng tối bủa vây, tràn ngập bạo lực và tham lam, hoang tàn bởi bạo loạn và thống khổ (Ês. 8:22). Không có gì ngoài những đống đổ nát; ánh nến của hy vọng cứ le lói rồi tắt dần, chợt lóe lên rồi tắt lịm vào hư không tăm tối. Nhưng, Ê-sai quả quyết rằng sự tuyệt vọng mờ mịt này không phải là hồi kết. Bởi sự thương xót của Đức Chúa Trời, chẳng mấy chốc “sẽ không còn bóng tối cho người đã chịu buồn rầu” (8:23). Chúa không bao giờ từ bỏ dân Ngài trong sự đổ nát tối tăm. Vị tiên tri công bố hy vọng cho dân tộc mình và rồi nói về thời điểm khi Chúa Jêsus đến để xua tan bóng tối do tội lỗi gây ra.
Chúa Jêsus đã đến. Giờ đây chúng ta nghe những lời của Ê-sai với ý nghĩa mới mẻ: “Dân đi trong bóng tối đã thấy ánh sáng lớn. Những người đang ngồi dưới bóng của sự chết, nay được ánh sáng chiếu rọi” (c.1).
Cho dù màn đêm có tăm tối đến đâu, cho dù hoàn cảnh có tuyệt vọng thế nào, chúng ta cũng không bao giờ bị bỏ rơi trong bóng tối. Chúa Jêsus ở đây. Ánh Sáng lớn đang chiếu rọi.
Chú Giải
Khi bị quân Y-sơ-ra-ên và Sy-ri đe dọa (Ê-sai 7:1-6), vua A-cha của Giu-đa đã tìm sự trợ giúp của A-si-ri thay vì tin cậy Đức Chúa Trời (II Các Vua 16:7-9). Vì vua A-cha không tìm cầu Đức Chúa Trời nên Ê-sai cảnh báo rằng Chúa sẽ dùng quân A-si-ri để hình phạt dân Giu-đa (Ê-sai 7:17-25; 10:5-19). Về sự bất tuân và không ăn năn của họ, Ê-sai cảnh báo rằng dân Giu-đa sẽ “chẳng có rạng đông” và “bị xô đẩy vào nơi tối tăm mù mịt” (8:20, 22). Nhưng Đức Chúa Trời vô cùng yêu thương họ nên Ngài không bỏ rơi họ. Ngài sẽ đem đến cho họ “ánh sáng lớn”, bắt đầu từ Sa-bu-lôn và Nép-ta-li, những vùng đất ở cực bắc của Y-sơ-ra-ên bị tàn phá bởi quân A-si-ri (8:23; 9:1-2). Ê-sai nói tiên tri về tương lai khi “xứ Ga-li-lê của dân ngoại” (c.23) sẽ được tôn trọng. Bảy trăm năm sau, Ma-thi-ơ cho chúng ta biết điều này được ứng nghiệm khi Chúa Jêsus, ánh sáng của thế giới, đến từ xứ Ga-li-lê và thi hành chức vụ của Ngài phần lớn tại vùng đất này (Ma-thi-ơ 4:12-17).