Michelle Grant đã huấn luyện một con hải ly con tên là Timber để trở về với thiên nhiên hoang dã. Khi cô đem con hải ly đi bơi trong một cái ao, nó thường quay trở lại thuyền kayak, rúc vào và xoa mũi. Một buổi sáng nọ, Timber không quay trở lại nữa. Michelle đã lùng sục cái ao suốt sáu tiếng đồng hồ trước khi bỏ cuộc. Nhiều tuần sau, cô tìm thấy một hộp sọ của hải ly. Cho rằng đó là Timber, cô đã khóc.
Tôi cảm thấy đau lòng cho Michelle và Timber. Tôi tự nhủ: “Hãy bình tĩnh lại, nó chỉ là một loài gặm nhấm lớn sống trong nước.” Nhưng sự thật là, tôi quan tâm – và Đức Chúa Trời cũng vậy. Tình yêu của Ngài vươn cao đến các tầng trời và xuống đến cả những sinh vật nhỏ nhất, là một phần trong sự sáng tạo mà Ngài kêu gọi chúng ta hãy quản trị cho tốt (Sáng. 1:28). Ngài bảo tồn “cả loài người và thú vật” (Thi. 36:5-6), “ban thức ăn cho thú vật và cho bầy quạ con…” (147:9).
Một ngày kia, khi Michelle đang chèo thuyền kayak trong ao nước gần nhà và thật bất ngờ – đó là Timber! Nó đã tìm thấy một gia đình hải ly và đang giúp gia đình đó nuôi hai con hải ly nhỏ. Nó trồi lên bên chiếc thuyền của Michelle. Cô ấy cười và nói: “Em trông rất ổn và đã có một gia đình xinh đẹp.” Nó gù gù, vẫy đuôi và bơi đến chỗ người mẹ mới của mình.
Tôi yêu thích những cái kết có hậu, đặc biệt là trong câu chuyện của tôi! Chúa Jêsus hứa rằng như Cha Ngài chăm sóc loài chim, Ngài cũng sẽ cung cấp bất cứ điều gì chúng ta cần (Mat. 6:25-26). Không có một con chim sẻ nào “rơi xuống ngoài ý muốn của Cha các con… Vì vậy, đừng sợ, vì các con quý giá hơn chim sẻ” (10:29-31).
Chú Giải
Thi Thiên 36 nằm trong Quyển Một của sách Thi Thiên (Thi Thiên 1-41), cùng với Quyển Hai (Thi Thiên 42-72), gồm phần lớn các thi thiên trong Kinh Thánh của Đa-vít. Nhiều bài ca của ông trong Quyển này là than khóc, cầu xin ân điển và sự giúp đỡ của Đức Chúa Trời trong giai đoạn đen tối, khó khăn của cuộc đời. Tuy nhiên, trong Thi Thiên 36, sắc thái của bài thơ rất khác biệt. Tại đây, Đa-vít thấy những người sống xa cách Đức Chúa Trời là những người thiếu kính sợ Ngài (c.1-4), và tấm gương của họ đã thúc giục Đa-vít cầu xin sự nhân từ của Đức Chúa Trời tiếp tục dành cho ông, cũng như cho những ai tìm kiếm cách sống trong mối quan hệ đúng đắn với Ngài (c.5-10). Sau đó, tác giả thi thiên kết thúc với lời cầu xin Ngài bảo vệ ông khỏi những mối nguy hiểm từ lòng kiêu ngạo của ông và sự ảnh hưởng của những người đã từ chối Ngài (c.11-12).