Có hai chị em gái người Ấn Độ bị mù bẩm sinh. Cha của họ làm việc rất cật lực để chăm lo cho hai con, nhưng ông không đủ khả năng để chi trả cho việc phẫu thuật mắt để phục hồi thị lực cho họ. Sau đó, có một nhóm bác sĩ đến nơi họ sinh sống để thực hiện một nhiệm vụ y tế ngắn hạn. Buổi sáng sau khi phẫu thuật, hai cô gái đã cười rất tươi khi y tá tháo băng cho họ. Một người thốt lên: “Mẹ ơi, con nhìn thấy rồi! Con nhìn thấy rồi!”
Một người đàn ông bị què từ lúc mới sinh ngồi ở chỗ quen thuộc nơi cửa đền thờ để xin tiền. Phi-e-rơ nói với anh rằng mình không có tiền bạc nhưng có điều tốt hơn. Ông nói: “Nhân danh Đức Chúa Jêsus Christ người Na-xa-rét, hãy đứng dậy và bước đi” (Cv. 3:6). Người đàn ông “liền nhảy lên, đứng thẳng và bước đi… vừa đi vừa nhảy, vừa ca ngợi Đức Chúa Trời” (c.8).
Hai chị em kia và người đàn ông hiểu rõ giá trị của đôi mắt và đôi chân mình hơn những người chưa bao giờ bị mù hoặc què. Hai cô gái đã không ngừng chớp mắt vì kinh ngạc và vui mừng, còn người đàn ông thì “nhảy lên”.
Hãy nghĩ đến những khả năng bẩm sinh của bạn. Bạn sẽ tận hưởng những khả năng này nhiều hơn như thế nào, và bạn sẽ sử dụng chúng theo cách khác ra sao, nếu bạn được chữa lành cách kỳ diệu? Bây giờ, hãy nghĩ điều này. Nếu bạn là người tin Chúa Jêsus, thì Ngài đã chữa lành bạn về mặt thuộc linh. Ngài đã giải cứu bạn khỏi tội lỗi.
Chúng ta hãy cảm tạ Đấng đã tạo dựng và cứu chúng ta, và hãy dâng hiến cho Ngài tất cả những gì Ngài ban.
Chú Giải
Trong thời gian đầu Chúa Jêsus huấn luyện các môn đồ, Ngài đã sai họ ra đi “từng đôi” (Mác 6:7). Có lẽ Phi-e-rơ và Giăng đã tăng trưởng trong mô hình này vì Kinh Thánh cho thấy họ thường xuyên làm việc cùng nhau (Lu-ca 22:8; Giăng 20:3-4; Công Vụ 3:1; 4:1; 8:14). Trong Công Vụ 3:1-10, chúng ta thấy họ cùng lên đền thờ. Người Do Thái có ba giờ cầu nguyện mỗi ngày: 9 giờ sáng, 12 giờ trưa và 3 giờ chiều. (Xem Thi Thiên 55:17; Đa-ni-ên 6:10; Công Vụ 10:30) và sẽ có rất đông người Do Thái đến đền thờ để cầu nguyện. Là những người Do Thái mộ đạo, Phi-e-rơ và Giăng có lẽ cũng đến đền thờ để cầu nguyện vào buổi tối nữa. Bên cạnh đó, và có lẽ là họ đến đó để rao giảng về Chúa Jêsus cho mọi người (Công Vụ 3:11-4:2; 5:20-21, 42). Những người ăn mày có xu hướng tập trung ở đền thờ vì những người sùng đạo đến đó để tìm kiếm ơn phước của Chúa thường sẽ sẵn lòng bố thí hơn với hy vọng Chúa nhìn thấy sự rộng rãi của họ.