Nhiều năm trước, một người bạn đã kể với tôi về nỗi sợ của cô ấy khi cố gắng băng qua một giao lộ lớn. “Tôi chưa từng thấy bất cứ điều gì như vậy; những quy tắc băng qua đường mà tôi được dạy dường như vô hiệu. Tôi sợ đến mức đứng ở góc đường, đợi xe buýt và hỏi tài xế liệu anh ta có thể cho tôi đi nhờ sang phía bên kia đường không. Phải mất một thời gian dài tôi mới học được cách di chuyển ở giao lộ này khi đi bộ, và điều khiển xe sau này.”

Những giao lộ có thể nguy hiểm, nhưng việc trải qua những nan đề trong cuộc sống thậm chí còn đáng sợ hơn. Dù không biết rõ hoàn cảnh cụ thể của tác giả Thi Thiên 118, nhưng chúng ta biết rằng nó rất khó khăn và cần kíp phải cầu nguyện. Tác giả Thi Thiên kêu lên: “Trong cơn gian truân, tôi cầu khẩn Đức Giê-hô-va” (c.5). Và lòng tin của ông nơi Đức Chúa Trời là điều rõ ràng: “Đức Giê-hô-va bênh vực tôi, tôi chẳng sợ… Đức Giê-hô-va bênh vực tôi; Ngài là Đấng giúp đỡ tôi” (c.6–7).

Chúng ta lo sợ khi cần thay đổi công việc, trường học hoặc nơi ở cũng là điều bình thường. Những lo lắng nảy sinh khi sức khỏe giảm sút, các mối quan hệ thay đổi hoặc thất thoát tài chính. Nhưng những thử thách này không có nghĩa là Chúa bỏ rơi bạn. Trong cơn gian truân, mong rằng chúng ta sẽ tìm đến sự hiện diện của Chúa trong lời cầu nguyện.