Bức ảnh chụp đầu tiên về một con người đang sống được thực hiện bởi Louis Daguerre vào năm 1838. Bức ảnh ghi lại cảnh một người đứng trên đại lộ vắng vẻ ở Paris giữa một buổi chiều. Nhưng rõ ràng là bức ảnh này thật bí ẩn; vì vào thời điểm đó trong ngày, đường phố và vỉa hè lẽ ra phải nhộn nhịp xe ngựa và người đi bộ, nhưng trong hình lại chẳng hề thấy ai khác.

Người đàn ông trong ảnh không đơn độc. Người và ngựa đã ở đó, trên Đại lộ Temple sầm uất, khu vực nổi tiếng nơi bức ảnh được chụp. Họ chỉ là không xuất hiện trong hình mà thôi. Thời gian phơi sáng để máy xử lý hình ảnh (còn gọi là phép chụp hình đage) mất 7 phút để chụp được một bức ảnh, và chủ thể được chụp phải bất động trong thời gian đó. Có vẻ như người đàn ông trên vỉa hè là người duy nhất được ghi vào ảnh vì ông ta là người duy nhất đang đứng yên—ông đang đợi đôi giày của mình được đánh bóng.

Đôi khi sự tĩnh lặng có thể hoàn thành những việc mà chuyển động và nỗ lực không thể làm được. Chúa phán với dân sự Ngài trong Thi Thiên 46:10: “Hãy yên lặng và biết rằng Ta là Đức Chúa Trời”. Ngay cả khi các dân “náo loạn” (c.6) và “đất” rung chuyển (c.2), những ai yên lặng tin cậy nơi Chúa sẽ khám phá ra rằng “Ngài hằng giúp đỡ trong cơn hoạn nạn” (c.1).

Từ “yên lặng” trong tiếng Hê-bơ-rơ còn có thể được dịch là “ngừng cố gắng”. Khi yên nghỉ trong Chúa thay vì dựa vào những nỗ lực hạn chế của bản thân, chúng ta sẽ khám phá ra Ngài là “nơi nương náu và sức mạnh” bất khả xâm phạm của mình (c.1).