Cảm giác đó giống như đang sống trong một giấc mơ mà bạn không thể tỉnh dậy. Những người vật lộn với thứ đôi khi được gọi là hội chứng “rối loạn giải thể nhân cách” thường cảm thấy như thể chẳng có điều gì xung quanh họ là thật cả. Mặc dù những người thường xuyên có cảm giác này được chẩn đoán là bị rối loạn, nhưng hội chứng này là vấn đề sức khỏe tâm thần phổ biến, đặc biệt là trong những giai đoạn căng thẳng. Tuy nhiên, đôi lúc cảm giác đó vẫn tồn tại ngay cả khi cuộc sống dường như đang tốt đẹp. Như thể tâm trí chúng ta không thể tin rằng những điều tốt đẹp đang thực sự xảy ra.
Kinh Thánh mô tả con dân Chúa đôi khi cũng tranh chiến để kinh nghiệm rằng quyền năng và sự giải cứu của Ngài là thật, chứ không chỉ là giấc mơ. Trong Công Vụ Các Sứ Đồ 12, khi một thiên sứ giải thoát Phi-e-rơ khỏi ngục—và có thể là án tử (c.2, 4)—Kinh Thánh miêu tả rằng sứ đồ Phi-e-rơ rất bàng hoàng, không chắc điều gì đang thực sự xảy ra (c.9–10). Khi thiên sứ đưa Phi-e-rơ ra khỏi ngục, cuối cùng thì ông cũng “tỉnh lại” và nhận ra rằng tất cả đều là sự thật (c.11).
Dù khi thuận lợi hay khó khăn, đôi lúc thật khó để hoàn toàn tin cậy hoặc kinh nghiệm rằng Chúa thực sự đang hành động trong cuộc đời chúng ta. Nhưng chúng ta có thể tin rằng khi trông đợi nơi Chúa, thì một ngày kia quyền năng phục sinh của Ngài sẽ trở nên chân thật một cách kỳ diệu, không thể phủ nhận. Ánh sáng của Chúa sẽ đánh thức chúng ta khỏi giấc ngủ để bước vào thực tế cuộc sống với Ngài (Êph. 5:14).
Chú Giải
Sau khi bị vua Hê-rốt giam cầm oan trong tám ngày, Phi-e-rơ sắp phải hầu tòa. Giống như người bạn đồng lao là Gia-cơ, ông cũng sẽ bị xử tử (Công Vụ 12:1-3). Nhưng Phi-e-rơ không mất ngủ vì cái chết sắp đến: “Ngay trong đêm trước khi Hê-rốt đưa Phi-e-rơ ra xử, Phi-e-rơ đang ngủ” (c.6). Phi-e-rơ cảm nhận được sự bình an mà Chúa Jêsus đã hứa ban: “Ta để sự bình an lại cho các con. Ta ban sự bình an của Ta cho các con” (Gi. 14:27). Chúng ta được biết “Hội Thánh cứ khẩn thiết cầu nguyện với Đức Chúa Trời cho ông” (Công Vụ 12:5), và ngay trong đêm đó “nhiều người đang nhóm lại cầu nguyện” (c.12).