banner

Ghi chú của người biên tập: Andrew đã qua đời bình an vào lúc 11:25 tối (giờ Singapore) ngày 31 tháng 8 năm 2019. Chúng tôi hướng lòng cầu nguyện cho gia đình và bạn bè của anh ấy.


Ở tuổi 32, Andrew Hui hiện chỉ còn khoảng hai đến ba tháng để sống.

Việc điều trị bằng phóng xạ gần nhất của anh đã dừng một tháng trước vì phương pháp này đã không còn hiệu quả trong việc kiểm soát sự lây lan của các tế bào ung thư. Kể từ đó, khối u phát triển nhanh chóng và tế bào ung thư hạch bạch huyết lan đến hầu hết các cơ quan quan trọng và chèn ép các mạch máu chính.

Mặc dù chỉ còn khoảng một tháng tỉnh táo và minh mẫn, Andrew vẫn nhiệt tình dành thời gian cho buổi trò chuyện này tại bệnh viện trước khi được đưa về nhà chăm sóc chờ chết.

Anh chia sẻ: “Tôi muốn khích lệ mọi người tin cậy Chúa dù đối diện với những lúc tăm tối của cuộc đời.”

Phát Hiện Gây Sốc

Không phải lúc nào Andrew cũng có cái nhìn như vậy về tình trạng của mình. Phải mất nhiều tháng vật lộn, anh mới có thể bình an chấp nhận tiên lượng của căn bệnh ung thư – là điều đến cách đột ngột vào tháng Sáu u buồn vừa qua.

Các bác sĩ phát hiện tế bào ung thư trong cơ thể của Andrew khi anh được đưa đến bệnh viện cấp cứu vào ban đêm vì sốt cao. Các xét nghiệm X-quang cho thấy dấu hiệu của một khối u đang phát triển ở phần ngực trên. Các xét nghiệm sinh thiết tiếp theo đã xác định đó là ung thư hạch bạch huyết không xâm lấn giai đoạn 1.

Tuy nhiên, các bác sĩ tin rằng trường hợp này không phức tạp và họ còn nói với anh rằng 90% những người mắc phải dạng ung thư này đều được trị khỏi. Vì vậy, Andrew hy vọng vào xác suất và y học, anh xem việc điều trị như “kỳ nghỉ” vài tháng, và tin rằng mình sẽ sớm phục hồi.

Nhưng Andrew nằm trong số 10% còn lại. Trải qua sáu đợt hóa trị liệu R-EPOCH nhưng tình trạng của anh vẫn không tiến triển hơn. Các bác sĩ cố tìm phương pháp mạnh hơn - hóa trị RICE. Lần này, họ nói rằng 70-80% các ca điều trị ung thư bằng phương pháp này đều thành công. Một lần nữa, anh trải qua bốn đợt điều trị nhưng cuối cùng lại nằm trong số 20-30% người không đáp ứng với phương pháp hóa trị RICE. Anh tiếp tục được áp dụng liệu pháp miễn dịch được xem là phù hợp với 99% bệnh nhân. Tuy nhiên, lại một lần nữa, Andrew nằm trong số 1% không thể phù hợp với phương pháp này do gặp nhiều tác dụng phụ nghiêm trọng.

“Đây chẳng phải là thông điệp rất rõ ràng đến từ Chúa sao?”, Andrew nói cách bình thản, với nụ cười và ánh mắt sáng ngời.

“Tôi đã đặt niềm tin vào y học và khi thất bại, Chúa chỉ cho tôi thấy rằng tôi cần thay đổi cái nhìn và hoàn toàn nương cậy nơi Ngài.”

Giai Đoạn Thắc Mắc

Dù tin Chúa từ khi còn nhỏ và năng nổ hầu việc Chúa trong ban đàn của hội thánh và trong vai trò lãnh đạo, nhưng Andrew đã vật lộn với Chúa về căn bệnh của mình đầu năm nay.

Tại sao lại là con?

Andrew không phải là kiểu người chẳng quan tâm đến chế độ ăn uống hoặc lối sống của mình. Là một nhân viên ngân hàng trẻ tuổi, anh không hề uống rượu hay hút thuốc. Thay vào đó, Andrew chọn món salad để ăn trưa năm ngày mỗi tuần và thường xuyên tập thể hình sau giờ làm việc.

Tại sao lại là lúc này?

Những thắc mắc của anh đối với Chúa ngày càng chồng chất. “Con chỉ mới hoàn thành được 10% ước mơ của mình và con nghĩ rằng Ngài sẽ sử dụng con cho những mục đích lớn lao hơn. Con đã hầu việc Chúa trong hội thánh 20 năm qua và đây là con đường con phải đi sao? Đây là cách Chúa bày tỏ cho thế giới rằng Ngài quan tâm đến người hầu việc Ngài sao?”

Trong lúc giận dữ và thất vọng với Chúa, Andrew đã nổi cáu với các Cơ Đốc nhân khác.

Anh nói: “Họ rao giảng và công bố sự chữa lành cho tôi vì họ tin rằng bởi lằn roi Chúa mang, chúng ta được lành bệnh (Ê-sai 53:5). Nhưng tôi không thể hiểu được vì thực tế là tôi chẳng những không được chữa lành mà bệnh tình còn tồi tệ hơn. Những lời đó đem đến cho tôi niềm hy vọng hão huyền. Vì thế, tôi đã la lối và không muốn nghe họ nữa. Theo tôi thấy, nếu Ngài chữa lành cho tôi thì có nghĩa là công tác Ngài dành cho tôi trên đất chưa hoàn tất. Còn nếu tôi không được chữa lành, thì đây là thời điểm để tôi về với Chúa, vậy thì cả hai đều có lợi”.

Sự tranh chiến và tuyệt vọng của Andrew một phần cũng bắt nguồn từ việc anh đang rất đau đớn. Anh phải đối diện với cơn buồn nôn, trạng thái hôn mê, rụng tóc, và nhiều lần nôn rất dữ dội vì dạ dày của anh không thể chịu đựng nổi. Những cơn ho tồi tệ khiến anh quặn người trên giường và trái tim anh tan vỡ mỗi khi nhìn thấy mẹ khóc bên cạnh giường bệnh.

pic 1

Andrew và mẹ ở đảo Jeju vào tháng 12/2018. Đây là kỳ nghỉ cuối cùng của anh ở nước ngoài.

Bước Ngoặt

Tuy nhiên, Andrew đã cảm nhận sự bình an sâu sắc và chấp nhận sự chết khi anh thay đổi cái nhìn về Chúa.

Andrew nói: “Tôi đã luôn xem sự tể trị của Chúa trên cuộc đời tôi là điều tôi không thể thắc mắc. Ngài có thể làm điều Ngài muốn, và chúng ta không có quyền cầu xin ân huệ trừ khi Ngài cho phép. Tôi đã xem quyền tể trị của Chúa là khôn ngoan, cao cả và quyền năng.”

Rồi anh nói thêm: “Nhưng sau này tôi nhận ra rằng cách Chúa bày tỏ quyền tể trị của Ngài là qua tình yêu thương. Những điều xảy đến với tôi có thể không tốt lành, nhưng Ngài là tốt lành và quyền tể trị của Ngài được nhìn thấy qua cách Ngài bồng ẵm tôi vượt qua những cơn bão trong cuộc đời.”

Một trong những câu Kinh Thánh giúp Andrew nhận biết điều này là Ê-phê-sô 3:17-19:

“Tôi cũng cầu nguyện để anh em đâm rễ và vững lập trong tình yêu thương; để cùng với tất cả các thánh đồ, anh em có thể thấu hiểu chiều rộng, chiều dài, chiều cao, chiều sâu của tình yêu ấy, và biết được tình yêu thương của Đấng Christ, là tình yêu vượt quá mọi sự hiểu biết, để anh em được tràn đầy mọi sự sung mãn của Đức Chúa Trời”.

Sự tin cậy nơi tình yêu và sự tể trị của Chúa đã xua tan mọi sợ hãi anh từng có khi đối diện với cái chết của mình.

Andrew nói: “Giờ đây tôi không còn sợ chết nữa. Khi tôi nhắm mắt lần cuối, tôi chắc chắn mình sẽ được ở với Chúa, lòng tin đó còn lớn hơn khi tôi lên máy bay và tin chắc mình sẽ đến nơi.” Andrew là một tín hữu đang thờ phượng Chúa tại hội thánh St. Matthew.

Anh chia sẻ thêm: “Đó là sự chắc chắn mà tôi bám víu. Nếu không có lòng tin đó, nếu Đức Chúa Trời hay Chúa Jêsus không hiện hữu, chắc tôi sẽ tự tử vì mọi hy vọng đã tan biến và cuộc đời tôi cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”

Anh cũng vô cùng biết ơn khi hội thánh kiêng ăn, cầu nguyện và nâng đỡ anh trong suốt khoảng thời gian đau bệnh. Nhiều người tình nguyện mua thức ăn cho anh và chở anh đi đến bệnh viện và về nhà.

Bootstrap Example

Một số hình ảnh của Andrew:


Từ Bỏ Mình Đi

Mặc dù được sinh trưởng trong gia đình Cơ Đốc và lớn lên trong hội thánh, Andrew chỉ thực sự đặt đức tin nơi Chúa khi anh 16 tuổi.

Một ngày kia, trong một buổi nhóm của Đoàn Nam Giới, lời bài hát “Để Bạn Được Đến” đã chạm đến tấm lòng anh cách sâu sắc.

“Bạn không thể làm gì để Ngài yêu bạn nhiều hơn. Và không có việc làm nào của bạn có thể khiến Ngài từ bỏ bạn”

Những lời này thấu đến tấm lòng của Andrew vì anh từng cố gắng sống tốt và phục vụ trong hội thánh để chuộc lại những lỗi lầm của mình. Lời bài hát khiến Andrew cảm nhận được sự tự do khi anh bắt đầu nhận biết Chúa yêu anh, và anh không cần phải làm bất kỳ điều gì để có được tình yêu đó. Bài hát cũng cho anh niềm hy vọng rằng dù anh tội lỗi, Chúa cũng sẽ không bao giờ từ bỏ anh. Nhưng sau sự kiện đó, hành trình đức tin của anh không phải lúc nào cũng êm đềm.

Mặc dù chuyên ngành của anh là truyền thông, nhưng sau khi tốt nghiệp anh chọn công việc trong ngành ngân hàng vì có lợi về mặt tài chính. Anh không hề hứng thú với con số nhưng chấp nhận vì muốn có tiền để đi du lịch, trải nghiệm các nền văn hóa và ẩm thực khác nhau. Anh cũng muốn dâng hiến cho công tác truyền giáo của hội thánh.

Vì thế, Andrew làm việc cật lực để thăng tiến, và mỗi ngày làm việc 12 giờ là điều bình thường đối với anh. Vị trí cuối cùng của anh là quản lý của một ngân hàng tư nhân.

Nhưng anh chưa bao giờ quên đi điều mình đã học ở tuổi 16. Sự bình an đến từ việc tin rằng Chúa chấp nhận anh và yêu thương anh cũng là sự bình an bảo vệ tấm lòng anh trong trận chiến đức tin lớn hiện tại khi anh phải đối diện với cái chết.

Phước Hạnh Đến Bởi Đức Tin

Ngoài việc có được sự bình an và biết rằng mình sẽ được gặp Chúa Jêsus nơi thiên đàng sau khi qua đời, Andrew nói rằng đức tin cũng làm dịu bớt nỗi đau của anh. Andrew kể: “Hằng đêm tôi kêu cầu Chúa thêm sức khi cơn đau hành hạ, tôi đã cảm thấy bớt đau hơn khi tập chú vào Chúa, và sau đó tôi chìm vào giấc ngủ sâu.” Đức tin của Andrew cũng giúp anh nhìn thấy phước hạnh trong hoàn cảnh bệnh tật của mình, như là được biết trước khi nào mình qua đời, và có thể qua đời mà không đau đớn nữa.

Anh nói: “Nhờ đó, tôi có thể chuẩn bị cho cái chết của mình, nói những điều tôi cần nói và làm những việc tôi cần làm. Thuốc giảm đau và việc chăm sóc sau trị liệu cũng giúp tôi cảm thấy thoải mái và có thể mỉm cười qua đời.”

Gần đây, Andrew có thể trò chuyện với bố mẹ về những vấn đề như là họ sẽ làm gì khi anh qua đời và họ sẽ sử dụng phòng của anh cho việc gì.

“Thật là phước hạnh khi có thể trò chuyện về những chủ đề như vậy, dù sao đây cũng sẽ là khởi đầu mới cho bố mẹ tôi”. Andrew cũng chuẩn bị “hộp chia ly” chứa những thông điệp chia tay của anh dành cho những người thân yêu và bạn bè.

“Tôi không nghĩ đám tang của tôi sẽ buồn bã. Tôi muốn đám tang của tôi phải thật vui, và tôi cũng muốn có một buổi gặp gỡ khi tôi còn sống để cảm ơn những người quan trọng đối với tôi và cùng nhau thưởng thức những món ăn ngon.” Andrew rất thích nấu ăn và từng làm rất nhiều món như mứt kaya, sốt cay sambal và cả bánh trung thu cho việc gây quỹ của hội thánh.

Những ngày gần đây, anh thấy mình không thực sự nghĩ về cái chết, nhưng lại nghĩ về những điều “tạm thời” như là thèm món tulang, hay món súp ống tủy đỏ đặc biệt của Singapore.

Một ước mơ mà Andrew chưa thực hiện được là cùng hai người bạn thân mở một bếp ăn tình thương cho công nhân nhập cư hoặc bất kỳ ai cần.

“Nếu tôi được sống cuộc đời mình lần nữa, tôi nghĩ điều duy nhất tôi muốn thay đổi là tham gia các hoạt động xã hội để có thể mang đến sự thay đổi cho cuộc đời của nhiều người. Nhưng tôi cũng không chắc nữa. Vì tôi được như ngày hôm qua là nhờ tất cả những khoảnh khắc trong quá khứ đã định hình nên tôi”.

Mong Ước Cuối Cùng

Mong ước lớn nhất của Andrew bây giờ là được liên lạc lại với những người bạn trong cuộc đời anh, như là bạn bè thời tiểu học và trung học, là những người anh đã mất liên lạc từ lâu.

Khi được hỏi vì sao anh lại muốn ưu tiên thời gian quý báu của mình cho những người không thực sự thân thiết, Andrew nói rằng vì tấm lòng anh hướng về họ, muốn họ nhận biết sự bình an mà họ có thể có được qua Đấng Christ.

Andrew nói: “Dù cho họ đang bận rộn với công việc hoặc tranh chiến với những nan đề riêng, tôi muốn chia sẻ với họ về sự bình an của Chúa mà tôi có được. Để khi họ đối diện với sự cuối cùng của cuộc đời, là điều có thể xảy ra bất cứ lúc nào, họ có thể nhận biết sự bình an mà tiền bạc hay công việc, các mối quan hệ, sức khỏe hoặc sự giàu có không thể mang lại. Tôi muốn họ không chỉ nghe về tôi là một người sắp chết, nhưng là người đang chờ đợi để chào đón họ và tôi ao ước được gặp lại họ nơi thiên đàng.”

pic 5

Andrew đăng trên Facebook cá nhân vào ngày 16/8/2019.

Tạm dịch:

Thân gởi bạn bè, gia đình và tất cả mọi người mà tôi may mắn được biết trong cuộc đời tôi!

Chúa đã ban cho tôi có 32 năm thật tuyệt vời khi tôi được biết tất cả các bạn. Thật không đủ lời để diễn tả lòng biết ơn và niềm hạnh phúc của tôi khi có tất cả các bạn như những mảnh ghép khiến cuộc đời tôi được trọn vẹn.

Tuy vậy, hành trình này thật ngắn ngủi, và chỉ còn khoảng 2 tháng nữa, tôi phải đi đến nơi tiếp theo. Căn bệnh ung thư đã lan đến mọi cơ quan quan trọng trong cơ thể của tôi, và bắt đầu làm điều mà nó được định để làm. Tôi đã trải qua một trận chiến dai dẳng và đầy đau đớn trong năm qua... và cuối cùng sức lực của tôi đã hoàn toàn suy yếu. Tình trạng của tôi đã vượt quá khả năng cứu chữa của y học.

Dù khí giới của tôi trong cuộc chiến này đã tơi tả và vỡ vụn, tôi vẫn thấy bình an. Miễn là mặt trời còn ló dạng lúc bình minh, thì tôi vẫn tin rằng nơi ấy đang chờ đợi tôi.

Tôi muốn viết bài này để cho tất cả các bạn yêu dấu của tôi biết rằng tôi biết ơn bạn rất nhiều. Tôi mong rằng những ký ức tôi có với bạn sẽ còn lại mãi dù tôi phải bước lên con tàu của sự chết. Hãy nhớ đến những điều tốt đẹp mà tôi đã làm và tha thứ cho tôi nếu tôi đã làm điều gì sai trật với bạn.

Hãy nhớ tôi trong những trận chiến mà tôi đã cùng bạn chiến đấu và xin tha thứ cho tôi nếu tôi đã làm tổn thương bạn trong bất cứ cách nào.

32 năm là khoảng thời gian khá ngắn ngủi với hầu hết mọi người, nhưng trong cõi đời đời, ngay cả một trăm năm thì cũng chỉ là hạt bụi. Sự chết là cánh cửa để tôi bước vào ngôi nhà đời đời. Nơi đó sẽ không còn đau đớn, không còn khổ đau, không còn nước mắt và luôn luôn bình an. Bởi vì Chúa của tôi đang dang tay chờ đợi tôi trên thiên đàng, nên tôi ước mong gặp lại tất cả các bạn vào ngày cuối cùng đó, vì tất cả chúng ta chắc chắn sẽ đối diện ngày đó.

Tôi sẽ chờ đợi tất cả các bạn với nụ cười tươi nhất để nghe mọi câu chuyện và hành trình của bạn trong đời.

Hãy sống tiếp cuộc đời mà tôi không thể và tôi cầu chúc những ngày trong đời bạn sẽ tràn ngập niềm vui, bình an và niềm hy vọng đời đời vượt trên cả sự chết.

Gởi tới những ai đang đọc post này, tôi muốn để lại cho bạn một phước hạnh lâu bền: Tôi cầu nguyện rằng Chúa của tôi sẽ ban cho bạn sự bình an mà đem đến cho bạn niềm vui, sức khỏe, sự che chở, tình yêu, thịnh vượng, sức lực, lòng nhân từ và sự tốt lành không hề lay chuyển. Ước mong các bạn sẽ sống với nụ cười, biết rằng ít nhất có một người đang dõi theo bạn từ trên cao.

Cảm ơn bạn đã cho tôi một cuộc đời tuyệt vời nhất. Với tất cả tấm lòng! Andrew.


Được dịch từ trang YMI, trang web dành cho giới trẻ thuộc Our Daily Bread Ministries: https://ymi.today/2019/08/andrew-hui-im-32-and-im-dying/