Vua Đa-vít của dân Do Thái đã làm những điều vô cùng sai trái. Ông ăn ở với một người phụ nữ đã có gia đình và sau đó ông còn lập mưu khiến chồng bà bị giết nhằm che đậy những việc ông đã làm. Đắm chìm trong mặc cảm tội lỗi, ông kêu lên với Chúa:
Đức Chúa Trời tôi ôi! Xin thương xót con theo lòng nhân từ của Chúa; Xin xóa các sự vi phạm con theo đức bác ái của Chúa. Xin rửa sạch hết mọi gian ác và thanh tẩy tội lỗi con. Vì con nhận biết các sự vi phạm con, và tội lỗi con hằng ở trước mặt con (Thi Thiên 51:1-3).
Dù trong chuyện lớn hay nhỏ, nếu chân thành, chúng ta đều sẽ cảm thấy không yên ổn được. Chúng ta đều sẽ tranh chiến với cảm giác thất bại và mặc cảm tội lỗi. Tội của Đa-vít có đáng được tha thứ không? Che đậy một vụ ngoại tình bằng cách giết người; chắc chắn điều đó là quá lắm, phải không?
Nhưng với Chúa thì không như vậy. Kinh Thánh cho chúng ta biết rằng những ai chân thành xin lỗi Chúa, và quay trở lại với Ngài trong thuận phục, đều sẽ tìm thấy sự tha thứ thật sự.
Thế còn những người không thể giũ bỏ những sai lầm hay những hành động trong quá khứ thì sao? Có hy vọng nào cho những người căm ghét chính bản thân vì những gì họ đã làm không?
Còn sự hổ thẹn và nỗi đau đang làm kiệt quệ sự sống trong chúng ta thì sao? Có phải chúng ta đã đi “quá xa” không thể quay đầu lại? Có phải Chúa thật sự tha thứ cho bất kỳ ai – kể cả những kẻ tệ hại nhất?