Chúng ta đang sống trong một thế giới đầy bấp bênh. Mất việc, tai nạn, khủng hoảng gia đình, sự qua đời của người thân yêu… những việc như thế có thể xảy đến bất cứ lúc nào và làm thay đổi thế giới của chúng ta mãi mãi. Phải chăng chúng ta chỉ việc đối diện với nó rồi cứ tiếp tục sống? Cơ Đốc nhân nên có thái độ ra sao trước sự bấp bênh của cuộc đời?
Câu trả lời của Kinh Thánh đó chính là hy vọng. Đây không phải là một “sự mơ tưởng” mông lung, cũng không phải là niềm hy vọng kiểu như “Tôi hy vọng sẽ có được một bộ đĩa DVD mới trong dịp lễ Giáng Sinh.”
Niềm hy vọng mà Kinh Thánh nói đến là một sự trông đợi với lòng tin chắc. Trong Kinh Thánh, sứ đồ Phao-lô đã nhắc hội thánh Ê-phê-sô về đời sống của họ trước khi biết Chúa: “Cũng hãy nhớ lúc ấy, ở trần gian nầy, anh em không có Đấng Christ… không có hi vọng, không có Đức Chúa Trời” (Êph.2:12).
Ý cuối cùng rất quan trọng. Họ “không có hy vọng” bởi vì ở trần gian này, họ “không có Đức Chúa Trời.” Tuy nhiên, những ai tin nơi Chúa thì có hy vọng. Niềm hy vọng đó không dựa trên lý thuyết, sự mơ tưởng hay nỗ lực của bản thân. Nền tảng của niềm hy vọng đó chính là Đức Chúa Trời. Niềm hy vọng thật sự mà Chúa ban cho chúng ta không đơn thuần là “mong ước” cuối cùng mọi việc sẽ ổn thỏa, nhưng nhận biết điều Đức Chúa Trời đã hứa với chúng ta và tin chắc rằng Ngài sẽ làm trọn những điều Ngài đã hứa. Sứ đồ Phao-lô muốn chúng ta hiểu rằng hy vọng là điều có thật đặt nền tảng trên chính Đức Chúa Trời.
Ban Biên Soạn Lời Sống Hằng Ngày