Đời sống Cơ Đốc nhân khiến tôi nghĩ đến việc leo núi. Khi mới đến với Chúa, tôi cảm thấy hồi hộp về hành trình phiêu lưu phía trước. Tôi biết quang cảnh nhìn từ trên cao sẽ tuyệt vời hơn những gì tôi từng thấy. Tôi biết nhiều Cơ Đốc nhân dường như sống ở những “nơi cao”, thường xuyên nghe tiếng Chúa và lòng tràn ngập niềm vui. Tôi tưởng tượng mình cũng ở đó với họ, cũng vui hưởng sự tự do và phước hạnh đó.
Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, tôi nhận ra rằng đường đi khó khăn hơn nhiều so với những gì tôi tưởng tượng. Đó là một hành trình leo núi đầy gian nan. Tôi không thể làm những việc thường làm bởi vì tôi không còn cảm thấy đúng đắn nữa. Nhưng đồng thời tôi cũng chưa thật sự kinh nghiệm được những đỉnh cao như mình mong đợi. Tôi bắt đầu tự hỏi liệu có nên từ bỏ trước khi bắt đầu hành trình khó khăn này không. Có lẽ tôi nên quay lại thung lũng, là nơi mọi người khác đang làm theo điều mình muốn, sống cho bản thân và không bao giờ nghĩ đến Chúa. Tuy nhiên, tôi biết mình không thể làm điều đó. Tôi vừa được cứu khỏi cuộc sống vô nghĩa và không có Chúa, nên tôi không thể quay lại đó.
Tại sao đời sống Cơ Đốc nhân có vẻ như là một hành trình leo núi đầy khó nhọc? Nếu kế hoạch của Chúa dành cho chúng ta là được nhận biết Ngài, thì tại sao đó không phải là một cuộc sống dễ dàng nhất? Để trả lời những câu hỏi này, chúng ta cần biết một chút về điều Kinh Thánh nói về chúng ta, về cuộc sống của chúng ta trong thế gian này và những kẻ thù mới mà chúng ta sẽ đối diện kể từ lúc dâng cuộc đời mình cho Đấng Christ.
Ban Biên Soạn Lời Sống Hằng Ngày