MẤT ĐI MỤC SƯ JARRID WILSON: CHÚNG TA CẦN LÀM GÌ?
Tác giả: Josiah Kennealy, Hoa Kỳ
Được dịch từ trang YMI: https://ymi.today/2019/09/losing-jarrid-wilson-where-do-we-go-from-here/. YMI là mục vụ hướng tới giới trẻ, thuộc Our Daily Bread Ministries.
Cách đây vài năm, tôi và Mục sư Jarrid Wilson cùng được mời đến dự một sự kiện và chúng tôi đã giữ liên lạc với nhau kể từ đó. Chúng tôi trò chuyện và khích lệ nhau, bởi vì cả hai đều là những mục sư trẻ và có nhiều điểm chung. Mỗi lần trò chuyện với anh ấy, tôi đều cảm thấy được khích lệ rất nhiều.
Thật sự thì tối thứ hai tuần trước, chúng tôi đã nhắn tin qua lại. Anh ấy đã kết thúc cuộc trò chuyện bằng câu nói: “Anh rất quý em”. Không lâu sau đó, tôi đã đăng bài lên Twitter, chia sẻ về những gì anh và một số người khác đã làm để đem đến những điều tích cực cho mạng xã hội và khiến thế giới xung quanh họ trở nên tốt hơn. Trong bài đăng đó, anh ấy đã một lần nữa nói với tôi: “Anh rất quý em”.
Thật đau buồn vì đó cũng là những lời cuối cùng mà anh ấy ghi trên Twitter.
Khi biết tin về sự việc xảy ra chỉ vài phút hoặc vài giờ sau khi chúng tôi trò chuyện, tôi đã vô cùng đau buồn, sốc, hoang mang và không thể tin nổi.
Mục sư Jarrid Wilson, chồng của một người vợ xinh đẹp và bố của hai con trai, một mục sư, tác giả nổi tiếng, là bạn của nhiều người đã đột ngột tước mạng sống của mình cách bi thảm.
Tuần vừa qua là tuần mà tôi đã không nói gì nhiều và tôi cũng không biết phải làm gì. Khi viết ra những dòng này, tôi cảm thấy mình không đủ khả năng để viết điều gì giá trị, nhưng tôi sẽ cố gắng rọi chút tia sáng và chia sẻ chút hy vọng.
Bạn biết đấy, tôi cũng là một mục sư, và tôi đã từng gặp nhà tư vấn vì gặp vấn đề sức khỏe tinh thần và tâm lý. Tôi cũng đã gặp bác sĩ vì vấn đề sức khỏe về thể xác. Tôi cũng đã gặp bác sĩ nắn xương nhiều lần. Thật vậy, sau biến cố tự tử của chú tôi, tôi đã bị căng thẳng và nhức đầu trong suốt ba năm dài đầy đau đớn và khó khăn. Tôi biết rất rõ rằng có những nỗi đau không thể nhìn thấy bên ngoài nhưng nó thật sự tồn tại bên trong – tình trạng đó không khác gì với chứng trầm cảm.
Vậy Thì Chúng Ta Cần Làm Gì Đây?
Thành thật mà nói, hội thánh chúng ta không thể cứ ở mãi tại đây. Khi tôi nhận được tin buồn về cái chết của mục sư Jarrid, tôi đã có vài suy ngẫm trong tuần này. Chúng ta cần phải thay đổi:
Từ chỗ Tránh Né đến Đối Diện
Thật sự là nan đề khi hàng năm có tới 800.000 người chết vì tự tử (theo Tổ chức Y Tế Thế Giới). Tự tử là một trong những nguyên nhân hàng đầu dẫn tới cái chết ở lứa tuổi thanh thiếu niên, và đó là điều không thể chấp nhận.
Tuy vậy, sức khỏe tinh thần vẫn là một đề tài cấm kỵ trong hội thánh, đây là chủ đề bị tránh né và hiểu sai. Chúng ta hãy ngừng xem đó là việc xấu hổ. Về phương diện cá nhân lẫn tập thể, tất cả chúng ta nên sẵn sàng trò chuyện về những yếu đuối của mình như Mục sư Jarrid đã làm.
Có lẽ nó bao gồm rất nhiều điều khác nhau, nhưng để bắt đầu chúng ta cần công nhận rằng không có gì sai khi nói về nó. Có lẽ chưa ai từng cho phép bạn nói rằng bạn không ổn, tôi muốn bạn biết rằng hoàn toàn không có gì sai khi nói như thế. Có lẽ bạn đang có rất nhiều câu hỏi – không sao cả. Cũng chẳng có gì sai để thừa nhận rằng chúng ta không có mọi câu trả lời cho mọi thắc mắc sâu xa nhất của cuộc sống.
Chúng ta cần có thêm nhiều bài giảng nói về sự lo lắng, sức khỏe tinh thần và trầm cảm; chúng ta phải nói về nó trong các nhóm nhỏ, tại các buổi nhóm của thanh thiếu niên mỗi tối Thứ Tư, hay chỉ đơn giản là đi uống cà phê với một người bạn và chia sẻ về những tranh chiến của nhau. Có rất nhiều phần Kinh Thánh mà chúng ta có thể bám vào đó và trò chuyện với nhau.
Khi chúng ta bắt đầu cảm thấy bình thường về những cuộc trò chuyện về sức khỏe tinh thần và sự khỏe mạnh toàn diện, bạn sẽ thấy rằng bạn không phải là người duy nhất đang tranh chiến và có rất nhiều người cũng đang đối diện với sự lo lắng, trầm cảm và những suy nghĩ đen tối. Và một trong những mục đích Chúa dành cho hội thánh là để khích lệ nhau và giúp đỡ nhau trong những lúc khó khăn.
Từ chỗ Cô Lập đến Gắn Kết
Một nghiên cứu gần đây của trang Barna cho thấy rằng phần lớn các mục sư không có ai để thật sự gọi là bạn. Chỉ mới tuần trước, tổ chức Barna Group đã công bố một nghiên cứu về giới trẻ toàn cầu cho thấy rằng chỉ một phần ba những người trong lứa tuổi 18-35 (ở 25 quốc gia) biết rằng có ai đó thật sự quan tâm đến họ. Điều đó có nghĩa là hơn 66 phần trăm thanh niên không hề biết rằng mình được yêu thương hay được quan tâm.
Kẻ thù muốn Cơ Đốc nhân tin vào lời dối trá rằng họ là những người duy nhất đang tranh chiến và nó khiến họ cô lập chính mình. Vì vậy, chúng ta cần nỗ lực hơn để nói cho mọi người xung quanh biết rằng họ có ý nghĩa với chúng ta biết bao. Việc đó có thể bắt đầu bằng một tin nhắn hay một cuộc gọi cho ai đó mà bạn yêu thương, và hãy quan tâm xem ai là người đang ở trong lúc khó khăn. Sẵn sàng lắng nghe và hiện diện bên cạnh là một trong những điều tuyệt vời nhất mà một người bạn có thể trao ban. Mục sư của bạn cần sự khích lệ và lời cầu nguyện của bạn nhiều hơn bạn nghĩ.
Việc gắn bó với hội thánh địa phương và có những người bạn tin kính Chúa không phải là giải pháp cho mọi vấn đề, nhưng chắc chắn bạn sẽ rất mệt mỏi khi cô đơn. Đức Chúa Trời đã tạo dựng Ê-va cho A-đam bởi vì từ ban đầu Ngài phán rằng loài người ở một mình thì không tốt (Sáng Thế Ký 2:18)! Chúa Jêsus đã sống với 12 môn đồ trong ba năm. Hội thánh đầu tiên trong sách Công Vụ Các Sứ Đồ đã phát triển mạnh mẽ bởi vì mọi người đều muốn tham gia vào cộng đồng này là nơi họ cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh, họ dành thời gian với nhau, ăn cùng nhau, cầu nguyện cho những tranh chiến của nhau, học Kinh Thánh và rộng lòng chia sẻ để đáp ứng nhu cầu của nhau (Công Vụ 2:42-47).
Hôm nay, hãy chủ động làm gì đó để kết nối với người khác!
Từ chỗ Đau Buồn đến Hy Vọng
Có lẽ không phải lúc nào bạn cũng cảm nhận được, nhưng sự thật là Đức Chúa Trời không hề lìa bỏ bạn. Bạn không hề bị bỏ rơi hay cô đơn. Hãy ngước mắt lên trên núi và nhìn thấy rằng sự giúp đỡ của bạn đến từ trên trời. Chúa Jêsus ở gần những người có tấm lòng đau thương. Bạn có thể bám víu và tin cậy nơi lời hứa của Ngài.
Tôi từng đau buồn, nhưng Chúa đã giúp tôi ngước nhìn lên Ngài. Ngài đã biến những nỗi đau lớn nhất của tôi thành niềm vui. Ngài đã cất đi sự ngã lòng và ban cho tôi sự bình an mới. Tôi vẫn đang ở trên cuộc hành trình và đó vẫn là một quá trình dài. Tôi tin với tất cả tấm lòng rằng điều này bắt đầu với việc ở trong Chúa Jêsus như được đề cập ở Giăng 15.
Suốt cả tuần dài, đây là phân đoạn Kinh Thánh đã đem đến cho tôi sự chữa lành, giúp sức và niềm hy vọng. Chúa Jêsus dạy rằng: “Ta là cây nho, các con là cành. Ai cứ ở trong Ta, và Ta trong người ấy thì sinh ra nhiều quả, vì ngoài Ta các con không làm gì được.” (Giăng 15:5). Đối với tôi, và đối với tất cả chúng ta, đây là lời hứa: ngoài Chúa Jêsus chúng ta không thể làm gì được. Nhưng nếu chúng ta cứ kết nối với Ngài, chúng ta có thể làm được và sẽ làm được mọi việc.
Ở trong mối liên hệ với Chúa Jêsus, gắn kết với những người thân yêu, kết nối với cộng đồng Cơ Đốc và tìm sự trợ giúp từ các nguồn lực hữu ích là những bước cần thiết để giúp chúng ta vượt qua những khó khăn mỗi ngày.
Và cuối cùng, tôi muốn nói vài điều với những người sau đây:
Gởi anh Jarrid: Em cũng rất quý anh. Em ước gì đã trả lời tin nhắn ấy nhanh hơn và cuộc trò chuyện đó kéo dài lâu hơn. Em vô cùng đau buồn vì anh đưa ra quyết định này. Em cầu nguyện cho gia đình anh. Tất cả mọi người đang cầu nguyện cho gia đình anh. Mọi người nhớ đến anh, nhớ giọng nói của anh dành cho những người tuyệt vọng, nhớ tình bạn của anh, tình yêu của anh dành cho Chúa, cho gia đình và mọi người, và cũng nhớ đến #anthemofhope (#baicahyvong) của anh. Mọi người biết ơn anh đã đảm nhận vai trò lãnh đạo mà anh đã làm rất tốt trong một thời gian dài. Cảm ơn anh đã can đảm nói ra những tranh chiến của mình.
Gởi chị Juli và 2 cháu: Mọi người rất yêu quý chị và các cháu. Mọi người đang hướng về gia đình chị, đang cầu thay cũng như sẵn sàng hỗ trợ mọi điều. Mọi người luôn ở bên cạnh chị. Em tin rằng Chúa Jêsus sẽ an ủi chị dù cuộc sống sẽ không còn như trước nữa. Em cầu xin Chúa ban sự bình an, sức lực và ân điển trên cả gia đình chị.
Gởi những ai biết Mục sư Jarrid: Tôi đã nhận rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi từ những người bạn cũng biết anh Jarrid. Mọi mối liên hệ đều rất ý nghĩa dù chỉ là biết nhau trên mạng hay qua một lần uống cà phê. Trước sự mất mát lớn này, ước mong chúng ta gắn kết với nhau nhiều hơn nữa.
Gởi đến các mục sư: Bạn cần có giờ giải trí, cần có bạn bè và cần có những lúc tránh xa công nghệ. Bạn giảng về tầm quan trọng của cộng đồng và bây giờ là lúc để sống theo điều đó. Không có gì tội lỗi khi thừa nhận bạn cần gặp bác sĩ, nhà trị liệu hay nhà tư vấn Cơ Đốc, và đó cũng không phải là dấu hiệu của sự yếu đuối – mà đó là sự can đảm. Trong Lu-ca 2:52, Chúa Jêsus được mô tả là một thiếu niên “khôn ngoan càng thêm, thân hình càng lớn, càng được đẹp lòng Đức Chúa Trời và người ta.” Điều đó có nghĩa là Chúa Jêsus tăng trưởng cả về sức khỏe tinh thần, thể xác, tâm linh và các mối liên hệ. Chúng ta cũng hãy quan tâm đến sức khỏe, sự nghỉ ngơi và theo đuổi sự trọn vẹn trong từng lĩnh vực đó.
Gởi mọi người: Chúng ta đều sẽ trải qua những lúc khó khăn, nhưng luôn có sự giúp đỡ, sự chữa lành và niềm hy vọng dành cho bạn. Đừng bỏ cuộc vì niềm hy vọng đó thật lớn lao. Trong thiên nhiên và trong cuộc sống hằng ngày đều có những thăng trầm, có núi đồi và cũng có thung lũng, có hoang mạc và cũng có ốc đảo, có bão tố và cũng có những lúc bình yên.
Bạn cần biết rằng bạn không cô đơn trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Chúa Jêsus phán trong Giăng 16:33 rằng: “Ta đã bảo các con những điều nầy, để các con có sự bình an trong Ta. Các con sẽ có hoạn nạn trong thế gian, nhưng hãy vững lòng, Ta đã thắng thế gian rồi.” Tất cả chúng ta hãy nhất trí sẽ giúp nhau để có sự hiểu biết mới về vấn đề sức khỏe tinh thần. Tự tử không bao giờ là câu trả lời.
Tôi cầu nguyện rằng chúng ta sẽ mạnh dạn nói về vấn đề sức khỏe tinh thần và chúng ta sẽ nhìn người khác bằng ánh mắt mới của sự cảm thông – dù bên ngoài họ có vẻ ổn thế nào nhưng vẫn có thể có điều gì đó đang diễn ra bên trong họ. Hãy cho những người gần gũi nhất với chúng ta biết rằng chúng ta yêu thương họ rất nhiều và họ có ý nghĩa với chúng ta biết bao dù họ đang ở trong hoàn cảnh nào. Chúng ta hãy bày tỏ tình yêu thương, sự thấu cảm và mối liên hệ cộng đồng.