7 NĂM CHỜ ĐỢI SỰ ĐÁP LỜI CỦA CHÚA


Nguồn: https://ymi.today/2016/01/a-7-year-wait-for-gods-answer/, YMI là mục vụ giới trẻ thuộc Our Daily Bread Ministries

Bố mẹ tôi chia tay khi tôi được bảy tuổi. Tôi đã không nhận thức được rằng gia đình tan vỡ không phải là quy chuẩn; nhưng dù thế nào, tôi chưa bao giờ căm ghét cuộc đời mình. Bà ngoại đã nuôi nấng tôi, bà là một Cơ Đốc nhân sốt sắng đã dạy tôi cầu nguyện trước khi đi ngủ.

Mỗi tối, tôi nói chuyện với Chúa, giống như một đứa thiếu niên nhiều chuyện kể về một ngày của mình với người bạn thân. Tôi cầu nguyện cho bố tôi để Chúa sẽ giúp bố trở thành người tốt hơn. Và tôi cầu xin Chúa phục hồi hôn nhân của bố mẹ tôi, để tôi có thể mời bố mẹ đến trường vào Ngày Gia Đình.

Nhưng Chúa im lặng. Đôi khi, tôi không chắc liệu Ngài có đang lắng nghe.

Tôi nhớ cả bố và mẹ. Trong khi bố tôi đã chuyển đi, mẹ của tôi thì ra nước ngoài làm việc kiếm thêm thu nhập để cho tôi được học trường tốt hơn. Mẹ gọi điện thoại cho tôi hầu như mỗi ngày, mẹ gởi thiệp và rất nhiều đồ chơi cho tôi để bù đắp sự thiếu vắng của mẹ. Thỉnh thoảng, mẹ tôi về thăm nhà. Bà ngoại tôi đã giải thích lý do mẹ phải đi, nhưng tôi không hiểu lắm. Tôi chỉ mong được gặp mẹ mỗi ngày, để được ôm mẹ, hôn mẹ sau một ngày mệt mỏi ở trường. Đôi khi, tôi tự hỏi tại sao cuộc sống thật bất công với tôi, dù tôi vẫn tiếp tục cầu nguyện hằng đêm.

Nhưng Chúa im lặng. Ngài không sai thiên sứ đến phán với tôi, như Ngài đã làm với Ma-ri và Giô-sép. Ngài không bao giờ hiện ra trong giấc mơ của tôi, và cũng không bày tỏ cho tôi dấu hiệu nào. Ngài vẫn im lặng khiến tôi cảm thấy vô cùng cô đơn.

Một lần nọ, bà ngoại đi cùng tôi đến trường để nhận bảng điểm của tôi. Khi tôi đi với nhiều háo hức nhận bảng điểm từ thầy giáo, một bạn cùng lớp đi về hướng chúng tôi khiến tôi chú ý. Bạn ấy đi giữa bố mẹ, và họ nắm tay nhau. Gương mặt của bạn rạng ngời hạnh phúc khi cầm trên tay bảng điểm của mình và nhìn bố. Nỗi buồn ùa đến; tôi chưa bao giờ cảm thấy buồn hơn thế trong cuộc đời tôi.

Bà ngoại tôi để ý thấy tôi sững lại. Bà hẳn biết rõ tôi cảm thấy thế nào vào giây phút ấy, bởi vì bà đã ôm vai tôi và xoa lưng tôi. Rồi chúng tôi tiếp tục đi.

Dù bà ngoại tôi là người rất truyền thống và nghiêm khắc, nhưng bà cũng đầy tình yêu thương, bà luôn muốn tôi làm điều đúng đắn. Bà vừa là người cha, vừa là người mẹ của tôi khiến đôi khi tôi quên mất rằng bố mẹ tôi đã ly thân. Bà khuyến khích tôi học giỏi để có tương lai tốt đẹp hơn, và nhắc nhở tôi rằng tôi có thể chọn cách để sống cuộc đời mình. Bà nói rằng nếu không có những điều đau lòng trong cuộc sống, tôi sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy những niềm vui lớn lao nhất.

Một ngày nọ, khi chúng tôi sắp tốt nghiệp ở trường tiểu học, cô giáo gọi tôi đến văn phòng. Cô nói với tôi rằng tôi có một vị khách đang chờ đợi tôi ở phòng tiếp khách gần văn phòng của hiệu trưởng, và tôi đã đến đó.

Đó là bố tôi.

Đôi mắt của bố rơi lệ và tôi có thể cảm nhận được bố muốn ôm tôi. Tôi chầm chập bước tới, tim tôi đập thình thịch; tôi còn không biết phải cảm thấy thế nào. Khi tôi đến gần bố, bố đan tay qua tóc tôi và nhìn tôi tràn đầy tình thương khi bố lau nước mắt của mình. Sau bảy năm, cuối cùng chúng tôi được đoàn tụ.

Lúc đó, tôi biết Chúa đã đáp lời cầu nguyện của tôi. Thật vậy, Ngài không hề im lặng.

Đôi khi, chúng ta mất kiên nhẫn khi cảm thấy Chúa không đáp lời cầu nguyện của mình. Có lẽ chúng ta cảm thấy thất vọng và nghĩ rằng Ngài không lắng nghe. Nhưng Ngài thật sự lắng nghe chúng ta.

Bây giờ tôi nhận ra rằng Chúa đã dùng bà ngoại của tôi như công cụ trong tay Ngài. Bà là thiên sứ mà Chúa sai đến để bảo vệ tôi. Dù hoàn cảnh của tôi thật không may mắn, nhưng Chúa luôn đảm bảo tôi được chăm sóc và yêu thương, bởi vì tôi là con cái yêu dấu của Ngài. Sự đáp lời của Ngài không đến qua ngôi sao hay thiên sứ, mà là người bà của tôi.

Còn lời cầu nguyện hằng thêm của tôi thì sao? Chúa đã hành động kể từ ngày đầu tiên tôi cầu nguyện. Tôi đã mất bảy năm, nhưng nếu Ngài có thể kiên nhẫn với chúng ta, thì tại sao chúng ta không thể kiên nhẫn?

Bố tôi bây giờ tích cực tham gia các chương trình ở nhà thờ và thỉnh thoảng cũng đến thăm tôi, nhắc nhở tôi cầu nguyện. Chúa của chúng ta thật tuyệt vời.

Chúa luôn đáp lời cầu xin của chúng ta. Có thể Ngài ban cho chúng ta ngay tức khắc hoặc bảo chúng ta chờ đợi, hoặc Ngài có chương trình tốt hơn cho chúng ta. Vì vậy, khi bạn cầu nguyện, hãy nhắc nhở chính mình rằng: Tôi là con cái yêu dấu của Đức Chúa Trời, Ngài là Cha Thiên Thượng của tôi.

Đọc các bài viết khác tại: https://vietnamese-odb.org/ymi-viet-nam/