ĐỪNG LÃNG PHÍ THỜI GIAN CHỜ ĐỢI
Tác giả: Jalen Galvez, Philippines
Được dịch từ trang YMI, mục vụ giới trẻ thuộc Our Daily Bread Ministries: https://ymi.today/2019/08/dont-waste-your-waiting/
Năm 2016, mẹ tôi được chẩn đoán ung thư vú giai đoạn bốn.
Khi nghe tin này, tôi cứ hỏi Chúa vì sao. Có nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi, và tôi không ngừng nghĩ về chúng. Thật khó để tôi đối diện với hoàn cảnh mà gia đình tôi đang trải qua, bởi vì đó là điều chúng tôi không mong đợi. Tất nhiên, đức tin của chúng tôi cũng bị lay động. Tại sao phải là mẹ của tôi?
Việc chờ đợi thật khó khăn, đặc biệt khi chúng ta không biết kết quả của lời cầu nguyện là gì. Tôi đã tranh chiến rất nhiều trong thời gian đó, bởi vì tôi rất muốn biết sự đảm bảo từ Chúa rằng có lý do và mục đích cho tất cả điều này. Tôi nghi ngờ Ngài bởi vì tôi không biết khi nào Chúa sẽ đáp lời cầu nguyện của tôi và sẽ đáp lời thế nào. Đó là khía cạnh khó khăn nhất của sự chờ đợi. Nhưng khi tôi tiếp tục tìm kiếm Chúa qua sự cầu nguyện và qua Lời Ngài, Chúa đã giúp tôi nhận ra rằng Ngài đang hành động khi chúng ta chờ đợi.
Nhiều ngày sau khi biết tình trạng của mẹ, tôi đang tĩnh nguyện cá nhân tại thư viện của trường như thường lệ. Tôi cầu nguyện xin Chúa bày tỏ chính Ngài cho tôi qua Lời Ngài, rồi tôi bắt đầu đọc Kinh Thánh. Ngày hôm đó, tôi tình cờ đọc Lu-ca 8:40-56, nói về việc Chúa Jêsus chữa lành cho con gái của ông Giai-ru. Trong Lu-ca 8:50, Chúa Jêsus an ủi ông Giai-ru: “Đừng sợ, chỉ cần tin thì con của ngươi sẽ được cứu sống.”
Khi đọc điều này, tôi ngay lập tức được an ủi. Tôi thật sự cảm thấy rằng có lẽ Chúa sẽ chữa lành cho mẹ của tôi. Quan trọng hơn, tôi được đảm bảo rằng Chúa sẽ hành động qua hoàn cảnh này và Ngài sẽ ban sự an ủi khi chúng tôi cứ chăm xem Ngài. Chúng tôi không cần phải lo sợ hoàn cảnh hay điều có thể xảy ra trong tương lai.
Luôn có mục đích cho sự chờ đợi
Tôi đã học được rằng trong mọi giai đoạn chờ đợi, Chúa luôn có mục đích. Rô-ma 5:3-5 nhắc nhở chúng ta:
Không những thế, chúng ta cũng vui mừng trong gian khổ nữa, vì biết rằng gian khổ sinh ra kiên nhẫn, kiên nhẫn sinh ra nghị lực, nghị lực sinh ra hi vọng, và hi vọng không làm chúng ta hổ thẹn, vì tình thương của Đức Chúa Trời tuôn đổ vào lòng chúng ta bởi Đức Thánh Linh là Đấng đã được ban cho chúng ta.
Thử thách buộc chúng ta phải sống phụ thuộc vào ân điển Chúa ban. Qua kinh nghiệm này, tôi học biết rằng mỗi giây phút còn được sống là ân điển của Chúa dành cho chúng ta. Khi tôi mở lòng với Lời Ngài và tăng trưởng trong sự kính mến Chúa, tôi được đảm bảo rằng dù điều gì xảy ra, tôi vẫn có thể đứng vững vì biết rằng mọi sự hiệp lại làm ích cho kẻ yêu mến Ngài (Rô-ma 8:28).
Trong lúc chúng ta chờ đợi Ngài hành động trong cuộc đời mình, đó là cơ hội để chúng ta tăng trưởng trong sự kiên nhẫn, mở lòng và đầu phục cuộc đời mình cho Chúa.
Lần đầu tiên tôi đầu phục cuộc đời mình cho Chúa là vào năm 2012, khi tôi trở thành Cơ Đốc nhân và được làm báp tem. Trong suốt thời gian khó khăn này, tôi đã phải nhắc nhở chính mình nhiều lần rằng: “Tôi đã đầu phục cả cuộc đời mình cho Chúa Jêsus, nên cuộc đời tôi được Chúa che chở.” Tôi phải luôn nhắc nhở chính mình rằng dù bất cứ điều gì xảy ra, tôi vẫn có thể đặt đức tin nơi Chúa.
Việc chờ đợi không hề lãng phí. Trong lúc cầu xin cho những điều mình ao ước được đáp lời, chúng ta hãy mở mắt trước sự vĩ đại của Chúa. Thời điểm của Chúa khác với thời điểm của chúng ta. Kế hoạch của Ngài không cần sự đồng thuận của chúng ta. Ngay cả khi chúng ta không biết lời cầu nguyện của mình sẽ được đáp lời thế nào, hãy cứ tin chắc rằng Chúa đang hành động đằng sau mọi hoàn cảnh.
Ngay cả khi chúng ta cảm thấy mình như đang chìm sâu trong đại dương của những sợ hãi, lo lắng, buồn bã, hãy cứ nhắc nhở chính mình rằng Chúa biết điều Ngài đang làm trong cuộc đời chúng ta. Đôi khi phải đi qua những vực nước sâu thì chúng ta mới nhìn lên Đấng có thể cứu giúp chúng ta – là Chúa Jêsus. Tất cả những gì Ngài đòi hỏi ở chúng ta là chờ đợi Ngài với đức tin giống như con trẻ, tin rằng Ngài là Người Cha vô cùng quan tâm đến cuộc đời chúng ta.
Mẹ của tôi vẫn đang trải qua quá trình hóa trị bằng thuốc uống. Đây là câu trả lời cho sự cầu nguyện của chúng tôi, bởi vì gia đình tôi hy vọng rằng mẹ có thể tránh được việc hóa trị qua đường tĩnh mạch. Đây là đợt hóa trị cuối cùng của mẹ tôi. Dù bà vẫn chưa được tuyên bố hết ung thư, nhưng chúng tôi thành thật hy vọng rằng mẹ sẽ được chữa lành hoàn toàn. Nhưng dẫu cho điều gì xảy ra, chúng ta tin rằng Chúa vẫn đang tể trị và Ngài sẽ ở cùng chúng tôi trên mọi bước đường.
Chỉ duy ân điển Ngài mới giúp tôi vượt qua và kiên nhẫn chờ đợi Ngài.
Đọc các bài viết khác tại: https://vietnamese-odb.org/ymi-viet-nam/