NHÀ THỜ ĐÓNG CỬA, CÒN TẤM LÒNG TÔI Ở ĐÂU?
Khi nhà thờ nơi tôi nhóm lại phải đóng cửa vào giữa tháng ba vì có một trường hợp nhiễm COVID-19, tôi đã đối diện với việc đó khá nhẹ nhàng. Tôi trông mong hội thánh sẽ mở cửa lại vào ngày 4 tháng tư, ngay trước Chúa Nhật Lễ Lá. Nhưng rồi lệnh phong tỏa xuất hiện, giờ đây, việc đóng cửa kéo dài đến ngày 1 tháng sáu.
Tin tức đó là điều gây thất vọng nhất. Làm thế nào tôi có thể nhóm lại với mọi người để thờ phượng Chúa khi nhà thờ đóng cửa?
Nhưng tôi cảm thấy Chúa đang hỏi tôi: “Tấm lòng con đặt ở đâu? Liệu con có thể thờ phượng Ta ngay cả khi nhà thờ đóng cửa không? Liệu con có thể tiếp tục thờ phượng Ta mà không cần có giáo đường trang nghiêm, không nhạc cụ, không có màn hình chiếu, không có Lễ Tiệc Thánh… chỉ có con và Ta không?”
Ngài cũng hỏi tôi: “Con đang ao ước điều gì? Khát khao sâu thẳm nhất của con là gì?”
Trong Ma-thi-ơ 6:21, Chúa Jêsus nói rằng: “Vì của cải các con ở đâu, thì lòng các con cũng ở đó”.
Lệnh phong tỏa đã thúc giục tôi tra xét kỹ tấm lòng mình… và tôi không thích những điều tôi nhận ra. Tôi đã nhận ra rằng ‘kho báu’ của tôi, điều mà tôi vô cùng trân trọng, không phải lúc nào cũng là chính Chúa, nhưng thường gắn liền với tổ chức của giáo hội.
Tôi ao ước được trở lại với các công tác trong hội thánh. Tôi nhớ các thông lệ của buổi thờ phượng. Tôi nhớ trạng thái bình thường và quen thuộc của đời sống hội thánh. Thậm chí, bạn có thể nói rằng tôi yêu mến các hoạt động của hội thánh hơn là đời sống tương giao với Chúa.
Điều này khiến tôi đặt dấu hỏi về cách tôi định nghĩa sự kết quả. Liệu sự phục vụ của tôi có thể kết quả cho Chúa khi tôi buộc phải ở nhà không? Liệu tôi vẫn có thể giúp đỡ những người khó khăn và yếu đuối, là người bị ảnh hưởng trầm trọng bởi cơn đại dịch không?
Trong suốt giai đoạn phải ở nhà, tôi đã học cách quay trở lại với trọng tâm của sự thờ phượng. Tôi học cách trở lại với kho báu thực sự của tấm lòng tôi – là chính Chúa. Và tôi đã nhận ra rằng Chúa quan tâm đến đời sống thờ phượng của cá nhân tôi, hơn là những hoạt động tôi dự phần ở nhà thờ.
Tôi khám phá ra rằng tôi rất giống Ma-thê, đã quá bận rộn phục vụ đến nỗi không thể ngồi dưới chân Chúa và lắng nghe lời Ngài như Ma-ri (Lu-ca 10:38-42).
Không gì có thể cất đi mối tương giao cá nhân của chúng ta với Chúa, kể cả vi-rút corona. Đó là lý do Chúa Jêsus khen ngợi Ma-ri rằng: “[Ma-ri] đã chọn phần tốt, là phần sẽ không ai đoạt lấy của nàng được”.
Ngài cũng phán với chúng ta trong Ma-thi-ơ 6:19-20:
“Các con đừng tích trữ của cải ở dưới đất, là nơi có mối mọt, ten rỉ làm hư, và kẻ trộm đào ngạch, khoét vách mà lấy. Nhưng hãy tích trữ của cải ở trên trời, là nơi không có mối mọt, ten rỉ làm hư, cũng chẳng có kẻ trộm đào ngạch, khoét vách mà lấy.”
Tấm lòng của chúng ta ở đâu trong cơn đại dịch này? Chúng ta theo đuổi những của báu nào và chúng ta tích trữ chúng ở đâu?
Trong thời điểm này, nguyện chúng ta không bỏ lỡ cơ hội để sống chậm lại, dừng lại để xem xét đời sống cá nhân. Nguyện chúng ta để Đức Thánh Linh tra xét tấm lòng mình hầu cho chúng ta theo đuổi kho báu thật, là điều sẽ không bao giờ hư mất hoặc bị cất khỏi chúng ta.
Lạy Cha, xin đem con trở lại với trọng tâm của sự thờ phượng và giúp con ghi nhớ rằng sự thờ phượng không phải là các chương trình hay nghi lễ nhưng là được ở trong sự hiện diện tuyệt vời của Ngài.
Tác giả: Mục sư Hambali Leonardi
Nguồn: https://odb-covid.org/the-church-is-closed-but-where-is-my-heart/. Sử dụng với sự cho phép của Our Daily Bread Ministries Singapore.
Đọc các bài viết khác tại: https://vietnamese-odb.org/tieu-diem/