SAO MẸ KHÔNG THƯƠNG CON?

Trong suốt quãng thời thơ ấu và thời niên thiếu của mình, tôi cảm thấy như mình không được mẹ yêu thương dù mẹ là người mà tôi nghĩ rằng sẽ gần gũi với mình nhất. Thay vì bày tỏ tình yêu thương với tôi, thì mẹ lại thường hay la mắng tôi và dùng những ngôn từ làm tôi thật sự bị tổn thương. Chẳng hạn như khi tôi nhờ mẹ giải thích một điều gì đó thì mẹ sẽ la hét vào tôi. Và khi tôi cố gắng chia sẻ với mẹ những nan đề của mình thì mẹ sẽ cắt ngang lời nói của tôi và nói với tôi rằng những điều ấy chẳng phải là nan đề to tát gì cả.

Tôi không thể hiểu nổi tại sao mẹ lại không yêu thương tôi như cách mà người mẹ của bạn tôi đã yêu thương bạn ấy. Khi bạn tôi đứng vị trí thứ nhất trong lớp, mẹ của bạn ấy sẽ khen bạn ấy. Còn khi tôi đứng vị trí thứ nhất, mẹ sẽ cho rằng thành tích của tôi hoàn toàn dựa vào may mắn, và nói với tôi một cách cộc lốc rằng học kỳ tới tôi sẽ chẳng còn được may mắn như vậy đâu. Mẹ của bạn tôi sẽ nói những lời nói dịu dàng và ân cần với bạn ấy, nhưng đó lại là điều mà mẹ tôi rất hiếm khi làm. Và trái ngược hoàn toàn – mẹ tôi lúc nào cũng cáu giận. Theo thời gian, tôi lớn lên trong sự cay đắng không chỉ với mẹ tôi, mà còn với Chúa.

Thực ra tôi cảm thấy hối hận khi mình được sinh ra trên đời này. Nhiều lúc, tôi cảm thấy chính mình là một sự sai lầm vậy, và dường như từ ban đầu mẹ tôi chưa từng mong muốn thấy sự hiện diện của tôi. Tôi cũng đã từng khao khát có một người mẹ dịu dàng và yêu thương tôi, một người mẹ sẽ luôn ủng hộ tôi trong mọi điều tôi làm.

Một ngày kia, tôi gặp lại giáo viên trường cấp ba tôi từng học. Qua cuộc trò chuyện, tôi nhận ra rằng chúng tôi đều có quãng thời thơ ấu khá giống nhau. Cha của cô ấy dường như không có mặt trong cuộc đời của cô và một tay mẹ cô phải lo toan và nuôi nấng cô. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh của cô thì mẹ cô thậm chí còn ngược đãi cô về thể chất lẫn tinh thần, đặc biệt là khi tâm trạng của bà thay đổi thất thường. Bởi vì những điều mà cô đã phải trải qua, giáo viên của tôi luôn ấp ủ sự thù ghét và cay đắng với mẹ của mình, dù cho bà đã qua đời.

Thời gian sau đó, trong suốt quãng đường về quê nhà, giáo viên của tôi đã gặp mẹ của một người bạn thân. Người phụ nữ ấy đã kể với cô rằng mẹ của cô luôn tự hào về cô và luôn khen ngợi cô. Chính giây phút đó, giáo viên của tôi nhận ra rằng mẹ của cô vẫn luôn yêu thương cô, chỉ là bà không biết cách phải thể hiện nó như thế nào.

Giáo viên của tôi đã chia sẻ với tôi câu Kinh Thánh trong Giê-rê-mi 1:5. Khi tiên tri Giê-rê-mi cảm thấy mình không có khả năng thì Chúa khẳng định với ông rằng: “Trước khi tạo nên con trong lòng mẹ, Ta đã biết con, Trước khi con ra đời, Ta đã biệt riêng con; Ta đã lập con làm nhà tiên tri cho các nước.”

Tôi đã rơi nước mắt khi nghe câu Kinh Thánh này. Tôi nhận ra rằng Đức Chúa Trời, Đấng yêu Giê-rê-mi và có kế hoạch cho cuộc đời ông cũng là Đức Chúa Trời đã yêu tôi và hoạch định cho cuộc đời tôi, từ lúc tôi chưa được sinh ra.

Tình yêu của Ngài dành cho tôi bày tỏ qua việc Ngài ban Con Một của Ngài là Cứu Chúa Jêsus đến thế gian để chết thay tội tôi và cất lấy hình phạt mà tội nhân như tôi đáng phải nhận lấy. Qua điều này, lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi thấy mình được yêu.

Dần dần, Chúa cũng cho tôi nhận ra rằng trái ngược với những gì tôi tin, mẹ tôi thực sự yêu tôi. Khi tôi rời quê hương để học ở Jakarta và bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho Chúa để cầu nguyện và thờ phượng, tôi bắt đầu nhìn nhận mọi thứ từ góc nhìn của mẹ. Mẹ tôi phải một mình chăm sóc tôi sau khi bố tôi bỏ chúng tôi. Bất cứ khi nào mẹ nhìn thấy tôi, mẹ lại nhớ đến những gì bố tôi đã làm với bà và gia đình. Mặc dù vậy, mẹ luôn chăm sóc tôi và không bao giờ bỏ tôi. Tôi cũng bắt đầu hiểu rằng cách đối xử khắc nghiệt của mẹ với tôi là kết quả của quá trình mà mẹ được nuôi dạy: mẹ đã được nuôi dưỡng theo cách tương tự, và được dạy cách đón nhận và cho đi tình yêu thương cách nghiêm khắc.

Giờ tôi biết rằng mẹ vẫn luôn yêu thương tôi, dầu có những lúc mẹ không thể hiện ra như cách mà tôi mong muốn. Tôi đã học được cách chấp nhận mẹ với chính con người của mẹ, như cách chính Chúa đã chấp nhận tôi với chính con người thật của tôi vậy. Tôi ngừng đặt nhiều kỳ vọng của chính mình vào mẹ, thay vào đó, tôi bắt đầu chủ động bày tỏ tình yêu thương của mình theo cách đơn sơ nhất, chẳng hạn như làm những gì mẹ mong muốn tôi làm. Tôi muốn mẹ biết rằng mẹ không hề cô đơn, bởi vì tôi yêu thương và chấp nhận mẹ.

Nhờ ân điển của Chúa, thái độ của mẹ đối với tôi đã bắt đầu thay đổi. Bây giờ, mẹ nói với tôi một cách dịu dàng thay vì la hét vào tôi. Mẹ cũng cùng cầu nguyện với tôi và cũng bắt đầu bộc bạch điều trong lòng mình với tôi. Chúng tôi ngày càng gần gũi hơn và mối liên hệ của chúng tôi cũng tốt hơn rất nhiều – Tất cả là bởi có Chúa Jêsus Christ. Tôi biết chắc chắn rằng Ngài đã chữa lành và phục hồi mối liên hệ của tôi với mẹ.

Cuộc sống sẽ khác biệt nếu chúng ta gặp gỡ Chúa cách cá nhân qua chính lời của Ngài và khám phá ra tình yêu lớn lao mà Ngài dành cho chúng ta. Chúng ta sẽ không còn thấy hối tiếc về chính mình, và chính Lời Chúa sẽ thay đổi cách chúng ta suy nghĩ và hành động. Chúng ta sẽ bắt đầu kinh nghiệm niềm vui thật và có thể yêu thương những người chung quanh chúng ta.

Chuyển ngữ: Hrah Kpa

Biên tập: ODB Việt Nam

Nguồn: https://ymi.today/2016/02/mom-why-dont-you-love-me/. YMI là mục vụ giới trẻ thuộc Our Daily Bread Ministries. Sử dụng với sự cho phép của YMI.

Đọc các bài viết khác tại: https://vietnamese-odb.org/ymi-viet-nam/