THƯ GỬI NGƯỜI ĐÀN ÔNG KIỆM LỜI
Nguồn: https://ymi.today/2017/06/a-letter-to-the-man-of-few-words/. YMI là mục vụ giới trẻ thuộc Our Daily Bread Ministries. Sử dụng với sự cho phép của YMI.
Bố kính yêu!
Giờ là cuối tháng 10. Con 7 tuổi và cao gần 1m. Bố dường như là người khổng lồ đối với con. Con nắm lấy tay bố và bàn tay nhỏ xíu của con nằm trọn trong lòng bàn tay rắn chắc và êm ái của bố.
Giờ cũng là cuối tháng 10 và con đã 17 tuổi. Con đóng cánh cửa lại sau lưng mình trong lúc lí rí lời tạm biệt, chẳng thèm chúc bố một ngày tốt lành như con đã từng làm trước đó. Con nói lời tạm biệt vội vã, gõ vào máy tính của bố vào một buổi sáng thứ hai, không ai trong hai bố con nỗ lực để nối lại khoảng cách đã hình thành sau 3,650 ngày. Con rời khỏi rồi lại trở về căn hộ trên tầng bảy mỗi ngày, như thể đó là khách sạn. Sự la rầy và kiệm lời của bố khiến con mệt mỏi.
Lại là cuối tháng 10 và con đã 19 tuổi. Con vừa dự lễ tang hai người bố của hai đứa bạn cùng trang lứa. Con không biết liệu có phải con đã suy nghĩ quá nhiều không, nhưng con sợ mất bố. Một ngày nào đó, nếu bố ra đi, con không biết cuộc sống sẽ khác biệt thế nào. Con sẽ khác biệt ra sao. Bạn con nói rằng chúng ta chỉ nhớ sự hiện diện của ai đó khi họ không còn ở bên cạnh nữa.
Đôi khi, con dõi theo hình bóng của bố. Có lúc từ phía sau màn hình máy tính, có lúc khi bố nằm nghỉ trên ghế sofa. Nhìn mái tóc đã bạc và những đốm đồi mồi trên da bố, con chợt nhận ra rằng bố đã già.
Trong lúc con nài nỉ đòi bố dẫn đến sân chơi, đi xem phim sau giờ học, bắt đầu làm công việc bán thời gian và bước vào đại học, thì bố đã già đi. Bố vẫn để ly chén dơ trên bàn, quát mắng khi mẹ quên tắt điện, la rầy khi con về nhà trễ. Nhưng bố là bố của con – và không có sự la rầy hay im lặng nào có thể thay đổi sự thật đó.
Con đã mất một thời gian rất dài để thật sự hiểu về bố: một người đàn ông vừa mạnh mẽ, vừa dịu dàng, vừa trầm lặng. Con đã mất nhiều năm nữa để nhận ra điều gì thật sự quan trọng với bố: những bữa ăn quây quần bên nhau và khi con lắng nghe lời bố dạy. Bố đã miệt mài làm việc để nuôi chúng con. Dù rất ít nói, nhưng tình yêu thương của bố luôn dạt dào.
Bố ơi, con cảm ơn bố. Bố đã nhắc con nhớ rằng con người bất toàn như chúng ta vẫn có thể yêu thương theo những cách lớn nhỏ nào đó. Con không thường nói “Con yêu bố” hay “Cảm ơn bố”, nhưng bố đã đóng một vai trò rất quan trọng trong cuộc đời con, để khiến con trở nên người như hôm nay.
Đọc các bài viết khác tại: https://vietnamese-odb.org/ymi-viet-nam/
Đọc thêm các nội dung về ngày Lễ Phụ Mẫu.