SỢI DÂY TRỌN LÀNH

Gia đình tôi có ba chị em. Sinh ra ở miền Trung đầu những năm 1980, gia đình tôi đã trải qua giai đoạn kinh tế rất khó khăn. Tôi nhớ có ngày nhà không đủ gạo nấu. Mẹ tôi quyết định đi buôn bán từ Bắc vào Nam, ba tôi là lái xe cũng hay đi xa thường xuyên. Có khi cả ba mẹ cùng xa nhà 2, 3 ngày, chỉ có 3 chị em tôi ở nhà. Lên 7 tuổi, chị tôi đã biết nhen lửa bằng bếp củi, nấu cơm và lo cho 2 đứa em là tôi 6 tuổi và em trai 4 tuổi. Lúc đó, chúng tôi rất nhớ ba mẹ, mỗi chiều thường ra ngoài ngõ, khắc khoải mong ba mẹ về.

Tính tôi rất nhút nhát nên khi chơi với những đứa trẻ trong xóm thì hay bị bắt nạt. Tôi nhớ có lần bị bạn trong xóm đánh, chạy về méc chị, chị tôi rất giận. Chị chạy ra đầu xóm, tôi không thể quên cái dáng nhỏ bé của chị, với mái tóc ngắn như con trai, chị chống nạnh, hét lớn: “Đứa nào vừa đánh em tao? Giỏi ra đây đánh với tao đi. Ai cho ăn hiếp em tao?” Tôi nép phía sau chị, cảm thấy thật an toàn và tự hào.

Thời gian thấm thoắt qua đi. Sau đó, gia đình chúng tôi tin nhận Chúa. Chị tôi lập gia đình theo chồng ở nước ngoài, em trai tôi cũng lập nghiệp ở thành phố khác, và chúng tôi ít gặp nhau. Sáu năm sau, khi ba chị em tôi gặp lại nhau, chúng tôi đều xúc động ôn lại những kỷ niệm thời thơ ấu. Chúng tôi cũng nhắc lại những lúc chúng tôi giận hờn, mâu thuẫn, cãi nhau nhưng chúng tôi vẫn là ba chị em. Chúng tôi sẵn sàng bênh vực nhau, sẵn sàng giúp đỡ nhau. Và sẵn sàng tha thứ những lỗi lầm của nhau. Tôi nhận ra có một sợi dây ruột thịt giữa chúng tôi. Dù có phải xa nhau hàng vạn cây số, sợi dây đó vẫn kết nối chúng tôi lại trong tình yêu thương.

Cũng vậy, tôi được Chúa nhắc nhở tôi cũng có một gia đình khác, gắn bó không khác ruột thịt. Dù có người nói với tôi rằng: “Khi đến Hội thánh, chúng ta chỉ nên tập trung vào Chúa, đừng chú ý đến những người xung quanh”. Nhưng tôi nhận ra rằng khi càng đến gần Chúa, tôi càng chú ý đến những người xung quanh. Những gương mặt này, anh chị em này trong Hội thánh, họ là gia đình của tôi.

Tôi cần anh chị em nâng đỡ khi tôi yếu đuối, vấp ngã…

Tôi cần anh chị em cầu thay, an ủi khi tôi đi qua những ngã rẽ, khó khăn, hoạn nạn trong đời sống mình…

Tôi cần anh chị em tha thứ khi tôi phạm lỗi lầm với họ…

Tôi muốn chia sẻ với họ khi đạt được những thành công trong đời…

Ngược lại, tôi thấy mình lo lắng khi một trong số các anh chị em không đi nhóm lại được trong vài tuần.

Tôi muốn bên cạnh họ khi họ gặp thử thách, khó khăn. Tôi thấy tự hào và hạnh phúc trước thành tựu họ đạt được.

Tôi cầu xin Chúa giúp đỡ họ khi biết được họ gặp nan đề.

Và khi nghe ai đó nói xấu anh chị em nào, giống như chị tôi năm xưa đã bảo vệ tôi, tôi sẽ trả lời rằng: “Tôi sẽ cầu nguyện cho anh/chị A. Tôi tin Chúa sẽ giúp anh/chị A đó vì Chúa yêu anh/chị ấy”.

Phải, có một sợi dây đã nối kết tôi với anh chị em trong Hội thánh. Tôi yêu thương họ và hạnh phúc khi biết họ cũng yêu thương và nâng đỡ tôi. Tình yêu thương mà Chúa Jêsus đã ban cho chúng ta là sợi dây liên kết hoàn hảo (Cô-lô-se 3:13).

Khi tôi viết những điều này, tôi được biết nhiều Hội thánh tại Việt Nam cũng như trên thế giới đang có những sự chia rẽ, có những rễ đắng châm ra và nhiều người rời bỏ Hội thánh. Trái tim tôi tan vỡ khi thấy gia đình Chúa bị ma quỷ phá hoại. Các bên có thể đổ lỗi cho nhau, nhưng dù đó là lý do gì đi nữa, thì chúng ta xin Chúa phục hồi và chữa lành những mối quan hệ trong Hội Thánh. Chúng ta tin rằng Hội Thánh Chúa sẽ luôn đắc thắng như Lời Ngài đã phán: “Ta sẽ lập Hội thánh ta trên đá nầy, các cửa âm phủ chẳng thắng được hội đó”(Ma-thi-ơ 16:18). Hội thánh là bằng chứng về tình yêu của Đức Chúa Trời. Hội thánh cũng thể hiện năng quyền đắc thắng của Đức Chúa Trời. Không thế lực nào có thể chia rẽ hay phá đổ Hội thánh.

Về phần chúng ta, là thành viên trong một gia đình, chúng ta học cách chấp nhận và tha thứ cho nhau. Chúng ta không mang vỏ bọc khi đến Hội thánh. Chúng ta nhận biết mình khiếm khuyết và bất toàn được cứu nhờ ân điển Chúa, tại sao chúng ta không chấp nhận anh em mình cũng có những lỗi lầm cần sự tha thứ của chúng ta? Là gia đình, khi anh chị em mình lo buồn hay yếu đuối, chúng ta hãy bày tỏ rằng chúng ta quan tâm đến họ. Khi họ cần giúp đỡ, chúng ta hãy đưa bàn tay mình ra. Khi họ cần cầu thay, chúng ta hãy hết lòng xin Chúa giúp đỡ họ theo ý muốn của Ngài. Như Lời Chúa đã phán: “Vậy anh em là kẻ chọn lựa của Đức Chúa Trời, là người thánh và rất yêu dấu của Ngài, hãy có lòng thương xót. Hãy mặc lấy sự nhân từ, khiêm nhường, mềm mại, nhịn nhục, nếu một người trong anh em có sự gì phàn nàn với kẻ khác thì hãy nhường nhịn nhau và tha thứ nhau: như Chúa đã tha thứ anh em thể nào, thì anh em cũng phải tha thứ thể ấy. Nhưng trên hết mọi sự đó, phải mặc lấy lòng yêu thương, vì là dây liên lạc của sự trọn lành”. (Cô-lô-se 3:12-14).

Cuối cùng, vào ngày Chúa tái lâm, khi chúng ta được thờ phượng Chiên Con trong vương quốc của Ngài, tôi sẽ hết lòng mừng rỡ khi nhìn thấy bên cạnh tôi là những gương mặt quen thuộc trong Hội thánh cùng thờ phượng Chúa chung với tôi. Tôi tin rằng đó cũng là ao ước của tất cả chúng ta. Nguyện Chúa tiếp tục bày tỏ ân điển Ngài trên Hội thánh mà Chúa tạo lập và quý trọng.

Tác giả: H.V

Đọc các bài viết khác tại: https://vietnamese-odb.org/ymi-viet-nam/