Tôi không hề phản đối “Ngày Của Cha”, chỉ là gia đình tôi không có thói quen kỷ niệm ngày lễ này – Ngày Của Mẹ và Lễ Tình Yêu cũng vậy.
Có thể là vì bố mẹ tôi không phải là kiểu người tình cảm. Chúng tôi thường có những bữa ăn tối của đại gia đình mà các cậu dì, cô chú tổ chức cho ông nội, ông ngoại hai bên. Nhưng với bố thì chúng tôi chưa từng làm điều gì đặc biệt. Không có những bữa tối sang trọng, không có những món quà đắt tiền, cũng không chụp những bức ảnh gia đình ấm áp và vui vẻ.
Nếu có ai hỏi, chúng tôi sẽ nói là: “Ngày lễ đó chỉ là mánh lới của quảng cáo mà thôi”. Xét cho cùng thì chúng tôi không cần phải chờ đến dịp lễ nào đó để ăn tối với nhau; nếu muốn, chúng tôi có thể ăn tối cùng nhau bất cứ lúc nào. Cũng tương tự như vậy với việc tặng quà. Bố tôi thường tặng quà cho chúng tôi bất kỳ lúc nào ông muốn. Vì vậy, quà sinh nhật cũng chưa bao giờ là điều bắt buộc trong gia đình chúng tôi. Và chúng tôi vẫn hạnh phúc với những cách đó.
Có lẽ như thế lại hay. Tôi hầu như không hề có cảm xúc trong Ngày Của Cha suốt bốn năm qua kể từ khi bố tôi đột ngột qua đời sau cơn đột quỵ. Những bảng quảng cáo “Khuyến Mãi Ăn Trưa Nhân Dịp Ngày Của Cha”, “Giảm Giá Nhân Dịp Ngày Của Cha” hoặc “Ý Tưởng Tặng Quà Ngày Của Cha” gợi lên trong tôi ký ức về bố mình, nhưng chúng không mang đến cảm xúc gì cả. Và tôi cảm thấy biết ơn vì điều đó. Tôi luôn nhớ đến bố tôi, nên không cần phải đến dịp lễ mới có cảm xúc đó.
Có thể bạn cũng giống tôi. Có thể gia đình bạn cũng không có thói quen kỷ niệm Ngày Của Cha, hoặc bố bạn đã mất. Có thể người bố không hiện diện trong cuộc đời bạn, hoặc bố của bạn là người lỗ mãng và vô trách nhiệm khiến bạn không muốn nhắc đến. Có thể Ngày Của Cha mang đến cho bạn nhiều đau buồn và thất vọng hơn những ngày khác, và lòng bạn thắt lại khi nhắc đến ngày đó.
Dù là vì lý do gì khiến bạn không kỷ niệm Ngày Của Cha thì đây là điều tôi muốn nói: Bạn không cô đơn đâu. Tôi biết câu nói đó có vẻ khuôn sáo – nhưng đó là sự thật. Và cũng không phải bởi vì có nhiều người khác cũng ở cùng cảnh ngộ với bạn. Dù có thể chúng ta ở trong hoàn cảnh tương tự nhau, nhưng mỗi hoàn cảnh đều độc nhất. Không ai có thể cảm thông trọn vẹn những điều bạn trải qua, ngay cả người thân trong gia đình bạn. Nhưng có một Đấng luôn hiểu rõ và như thế là đủ rồi.
Nỗi đau buồn khi mất đi người bố yêu quý đã đưa tôi đến gần với Chúa hơn trước đây rất nhiều. Tôi nhớ có những đêm tôi ước gì bố còn bên cạnh để tôi có thể kể với bố về tất cả những việc đã xảy ra trong ngày. Nhưng tôi không thể nên tôi đã trò chuyện với Chúa. Và cũng có những lúc tôi khóc rất nhiều khi có điều gì đó gợi lên những ký ức về bố – một giấc mơ, một nơi chốn hoặc một vật dụng – và tôi tuôn đổ những cảm xúc của mình với Chúa. Mỗi lần như thế, Chúa luôn an ủi tôi với lời nhắc nhở rằng bố tôi giờ đây được bình an trong cánh tay Ngài tại một nơi tốt đẹp hơn rất nhiều.
Theo thời gian, tôi nhận ra rằng người cha trên đất giúp tôi hiểu một phần nào đó về Cha Thiên Thượng nhân từ và tốt lành của tôi. Bố tôi là người rộng lòng, hiền lành và luôn bảo vệ – Chúa cũng là Đấng như thế và còn hơn thế nữa. Dù bố của chúng ta đã từng thế nào và đang như thế nào thì chúng ta luôn được an ủi bởi sự hiện diện không ngừng của Cha Thiên Thượng. Ngài là người Cha không bao giờ bỏ rơi chúng ta hoặc khiến chúng ta thất vọng.
Được dịch từ: https://ymi.today/2017/06/to-those-not-celebrating-fathers-day/, YMI là mục vụ giới trẻ thuộc Our Daily Bread Ministries.
Đọc các bài viết khác tại: https://vietnamese-odb.org/ymi-viet-nam/